Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 170

Nước Y.

Từ bệnh viện bước ra, Mặc Trì Úy đến khách sạn. Tắm rửa xong, anh mặc áo choàng tắm và đứng trên ban công uống rượu vang đỏ. Nhìn quang cảnh thành phố về đêm rực rỡ, sắc mặt của anh trở nên sâu thẳm.

Mấy ngày nay anh không chủ động liên lạc với cô và đương nhiên là cô cũng không liên lạc với anh. Nếu anh không chủ động, chắc cô sẽ quên mất sự tồn tại của người chồng này đúng không?

Trên đời này có bao nhiêu phụ nữ lao vào anh, nghĩ cách dụ dỗ anh, có đủ loại.

Vậy mà, vào đêm đó anh đã bị cô dụ dỗ.

Anh không có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ, cũng không hiểu được tâm tư của phụ nữ, nhưng anh có thể cảm nhận được là cô không ghét anh.

Chắc là vẫn chưa thoát ra được mối quan hệ cũ, rồi lại sợ rơi vào mối quan hệ khác!

Anh bất lực mím chặt môi, đã lâu rồi anh không bị một người phụ nữ làm cho rung động.

Uống hết chất lỏng trong cốc, anh trở về phòng, cầm điện thoại lên rồi uể oải ngồi trên sô pha. Những ngày này anh đã quen với việc đọc tin tức về cô trước khi đi ngủ. Trước đây anh chưa bao giờ xem Weibo, gần đây là do anh đăng ký tài khoản và nhấn vào khi rảnh rỗi.

Sau buổi họp báo, sóng gió trên mạng xã hội rõ ràng là hướng về cô. Một bức ảnh đã được cập nhật trên Internet ngày hôm nay, anh nhấp vào xem, mặt mày tức thời trầm xuống.

Đường Tâm Nhan tựa vào vai Phó Tư Thần sau khi ngủ thiếp đi, bối cảnh đằng sau họ chắc là trên xe buýt.

Sau khi thoát khỏi Weibo, Mặc Trì Úy gọi cho Giản Thành và yêu cầu cậu đặt cho anh chuyến bay sớm nhất về thành phố An Thành.

Sau khi Đường Tâm Nhan chìm vào giấc ngủ, cô gặp một cơn ác mộng, cô mơ thấy bác sĩ James không đồng ý thực hiện ca phẫu thuật cho mẹ cô, sau đó mẹ cô qua đời vì bệnh tật.

Cô mở to mắt và giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ. Trên mặt cô tràn ngập vẻ bối rối và lo sợ.

Sau khi chớp mắt và nhận ra mình đang ngồi trong xe, đầu tựa vào vai người đàn ông thì cô lập tức ngồi thẳng dậy. Cô nghĩ rằng mình đã vô tình dựa vào vai Phó Tư Thần rồi ngủ quên mất, và sau khi nói điều gì đó không hay, cô lại nhìn ra cửa sổ xe.

Phó Tư Thần nhìn thấy cô thờ ơ như vậy thì trong lòng cực kỳ hỗn loạn, cực kỳ khó chịu.

Ngôi làng nơi bác sĩ James nghỉ dưỡng được cho là một ngôi làng nhỏ thời Dân Quốc, sau khi ô tô đến cổng làng, họ phải đi bộ hơn một tiếng đồng hồ.

Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần lần lượt đi quanh một ngọn núi sâu và đến ngôi làng. James đang nghỉ ngơi tại nhà của trưởng làng, và hai vệ sĩ da đen cao lớn canh giữ ở cửa.

Đường Tâm Nhan còn chưa kịp đến gần thì đã bị chặn lại.

Phó Tư Thần lấy danh thiếp của mình ra đưa cho một vệ sĩ, nhờ anh ta giúp nói với bác sĩ James, anh ta là cậu chủ của nhà họ Phó.

Vài phút sau, vệ sĩ để Phó Tư Thần vào nhà một mình.

Phó Tư Thần yêu cầu trưởng làng sắp xếp một phòng cho Đường Tâm Nhan, và anh ta đi theo vệ sĩ vào phòng.

Đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, Phó Tư Thần đi ra nhìn Đường Tâm Nhan bằng sắc mặt nặng nề rồi lắc lắc đầu: “Mai là ngày giỗ của người vợ quá cố của bác sĩ James, anh ta đã đồng ý với vợ mình rằng mỗi năm đều đến đây ở bên cô ấy một tuần. Khoảng thời gian này, anh ta sẽ không đi đâu cả.”

Trái tim Đường Tâm Nhan đau nhói.  Cô cắn môi, nghĩ đến tình trạng của mẹ mình, đôi mắt không khỏi đỏ bừng.

Một lúc lâu sau, cô run rẩy nói: “Tôi sẽ cầu xin anh ta, nếu anh ta không đồng ý, tôi sẽ quỳ ở cửa cho đến khi anh ta đồng ý thì thôi!”

“Tâm Nhan.” Phó Tư thần thở dài với giọng điệu nặng nề: “Bác sĩ James tuy rằng y thuật giỏi nhưng tính khí kỳ quặc. Không ai có thể ép buộc bất cứ điều gì mà anh ta không muốn! Trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?” Chỉ cần có một tia hy vọng, kêu cô làm gì cô cũng đồng ý.
Bình Luận (0)
Comment