Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 214

Dường như cô ấy không hề để ý đến sự đau đớn mà bàn tay to lớn của anh ta đang nắm cằm mình gây nên, biểu cảm của cô ấy vẫn bình tĩnh dửng dưng như bình thường, đôi môi đỏ mọng khẽ nở nụ cười: “Cố Tây Từ, chẳng nhẽ anh không cảm thấy bản thân anh rất tham lam lại rất vô sỉ sao?”

Cố Tây Từ nhìn người phụ nữ thông minh ưu tú trang điểm tỉ mỉ trước mắt, cô ấy rõ ràng chỉ mới hai mươi năm tuổi nhưng cả ngày lên mặt ông cụ non, cuộc sống như một bà già bảy tám mươi tuổi.

Không thích dạo phố, không thích cuộc sống về đêm ngoại trừ chuyện công việc, không thích làm nũng, không thích đùa giỡn. Làm bất kì chuyện gì đều làm theo khuôn phép cũ, có tình có lý, mỗi ngày đi làm cô ấy đều là người đi sớm nhất, tan làm về nhà cô ấy cũng là người về muộn nhất. Trong cuộc sống của Quý Tịnh có lẽ việc làm cô ấy có hứng thú nhất đó chính là vùi đầu vào công việc. Vì thế trong lúc chung sống, bất kể anh ta hành hạ cô ấy như thế nào, cô ấy đều sẽ không kêu đau, sẽ không kêu mệt càng sẽ không chịu khuất phục trước bất kỳ một ai cả.

Người phụ nữ cứng nhắc và nhàm chán như vậy, anh ta cũng không biết vì sao lại có thể giữ cô ấy bên mình đến tận bảy năm.

Cố Tây Từ bóp chặt xương cằm của Quý Tịnh, vuốt ve đôi môi đỏ mọng được tô lên màu đỏ hồng bột đậu của cô ấy, trong đôi mắt tối đen phát ra hơi thở u ám: “Quý Tịnh, năm đó là chính cô tự bán mình cho tôi, đừng quên là chúng ta đã ký khế ước mười năm. Nếu như tôi nhớ không lầm thì năm nay mới chỉ là năm thứ bảy nhỉ.”

Trái tim của Quý Tịnh không chịu kiểm soát mà thắt chặt lại, năm đó nếu như không phải đến bước đường cùng thì sao cô ấy có thể bán thân cho anh ta chứ?

“Cố Tây Từ, anh đã trở thành Tổng giám đốc của NE, sắp tới cũng phải cưới vợ yêu về nhà, anh còn giữ tôi ở lại làm gì? Chẳng lẽ anh không hận tôi, không căm ghét tôi nữa sao?”

Quý Tịnh vừa nói xong thì cánh tay bị anh ta độc ác túm chặt lấy. Anh ta kéo cô ấy quay vào phòng khách, hùng hổ đẩy ngã xuống sô pha.

Tiếp theo đó, thân hình cao lớn của anh ta đè lên người Quý Tịnh, đôi chân thon dài dễ như trở bàn tay áp chặt hai đầu gối của cô ấy, khuôn mặt lạnh lùng để lộ ra sự hung ác không thể che giấu: “Cô hại chết Tuyết Nhi, cô nói xem cả đời này của tôi sao có thể không hận cô chứ?”

Ngày trước Quý Tịnh cứ tưởng rằng Tuyết Nhi chỉ là em gái của anh ta, sau này cô ấy mới biết người đó cũng là người con gái mà anh ta không có được. Ha, có giải thích nhiều lần nữa, anh ta cũng sẽ không tin Quý Tịnh vô tội. Cứ mặc kệ cho anh ta hiểu lầm đi, đã trải qua nhiều năm như vậy, cô ấy cũng đã quen lâu rồi.

“Đã bảy năm rồi, Cố Tây Từ, tôi cứ tưởng rằng thù hận dù có sâu như thế nào cũng nên phai nhạt đi rồi chứ. Tại sao anh lại không chịu buông tay, là anh không nỡ để tôi đi sao?”

Cố Tây Từ cười lạnh, ánh mắt lạnh nhạt, sắc bén, rét lạnh, không có một chút độ ấm nào. Anh ta cúi đầu, cắn một cái vào dái tai trắng như ngọc của Quý Tịnh, giọng nói lạnh lẽo như quỷ Tu La bước lên từ địa ngục: “Không nỡ? Quý Tịnh, giữ cô ở bên cạnh chỉ là để tôi ngày đêm hành hạ cô.”

Người phụ nữ chết tiệt này, đi theo anh ta bảy năm rồi, tại sao có thể nói đi là đi, không hề có một chút lưu luyến nào. Đáng cười là, anh ta thế mà lại thực sự không nỡ. Cái loại cảm xúc này căn bản không nên xuất hiện trong con người của anh ta.

Nhìn ánh mắt Quý Tịnh bình tĩnh, trong mắt anh ta càng hiện lên vẻ lạnh lùng, bàn tay to lớn trực tiếp cho vào bên trong, từ dưới váy của cô ấy để thăm dò.

Ý thức được anh ta định làm gì, Quý Tịnh không ngừng vùng vẫy. Mấy năm gần đây, vì để không bị người khác ức hiếp, cô ấy đã lén lút đi học taekwondo, những người đàn ông bình thường bây giờ căn bản không phải là đối thủ của cô ấy nữa. Nhưng Cố Tây Từ thì khác, bất luận là cô ấy dùng chiêu thức gì anh ta cũng đều có thể nhẹ nhàng hóa giải từng cái một, đồng thời có thể trong một khoảng thời gian ngắn chế ngự ngược lại.

“Cố Tây Từ, giữa chúng ta kết thúc rồi.”

Đôi môi của anh ta lạnh lùng mím chặt lại, không nói chuyện, trong không gian yên tĩnh chỉ vang lên tiếng xoẹt, âm thanh chiếc váy bị xé rách. Tiếp theo, anh ta dùng vải bị xé rách ở váy trói đôi tay đang vung vẩy lung tung lại.

“Cố Tây Từ, anh chỉ biết cậy mạnh thì tính là đàn ông gì chứ?”

Ánh mắt Cố Tây Từ lạnh đi, khóe miệng mơ hồ chất chứa ý lạnh mãnh liệt: “Tôi có phải đàn ông hay không, chẳng nhẽ nhưng năm nay cô không biết sao? Nếu như cô chưa ghi nhớ, được, ngay bây giờ tôi sẽ cho cô biết thế nào mới là đàn ông!”
Bình Luận (0)
Comment