Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 235

Nhìn làn sương trong đôi mắt mơ màng, gương mặt ửng hồng như đóa tường vi trong đêm của cô, anh véo cằm cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào đỏ mọng, giọng nói đầy hứng thú: “Em không muốn quan tâm đến tôi, cãi nhau đòi ly hôn với tôi là vì em ghen với Kiều Phi Nhi sao?”

Đường Tâm Nhan đâu dám thừa nhận, cô sợ nếu mình thừa nhận anh sẽ cười cô. Cô cắn môi lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ thấy anh đã có Kiều Phi Nhi rồi thì không nên trêu chọc tôi nữa.”

Nhìn thấy dáng vẻ miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo của cô, tâm trạng của anh vô cùng tốt. Anh muốn thấy bộ dạng cứng miệng, đến chết cũng không thừa nhận của cô nên anh không giải thích.

Nhìn vào đôi mắt thâm thúy xen lẫn ý cười như sao xa, cô thấy rất khó chịu: “Mặc Trì Úy, chẳng lẽ anh còn muốn năm thê bảy thiếp nữa sao?”

“Tôi bây giờ còn chưa được ngủ với vợ mình thì lấy đâu ra năm thê bảy thiếp?” Anh nheo hai mắt như vực sâu thẳm, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt ửng hồng của cô: “Dáng vẻ ghen tuông này của em rất thú vị.”

Cái gì gọi là dáng vẻ cô ghen rất thú vị?

“Tối hôm qua lúc tôi ôm Kiều Phi Nhi rời đi, em đã nhìn thấy rồi?” Anh dùng giọng điệu trần thuật hỏi cô.

Đường Tâm Nhan thấy anh thừa nhận, cô nhíu mày, nhìn anh bằng ánh mắt tra xét: “Tôi còn nhìn thấy anh mặc áo khoác cho cô ta rồi.”

Có một sự chua chát trong giọng nói của cô.

Mặc Trì Úy không hề phủ nhận, anh ừ một tiếng, vẻ mặt hơi trầm xuống: “Tối hôm qua cô ấy đã sảy thai.”

Đường Tâm Nhan đột nhiên mắt mở to, miệng líu lưỡi: “Kiều Phi Nhi… cô ta bị sảy thai?”

Làm sao lại đột ngột sảy thai chứ?

Hình như trước khi cô nhìn thấy anh ôm Kiều Phi Nhi đi, anh đã đánh một người đàn ông, chẳng lẽ Kiều Phi Nhi sảy thai, là do người đàn ông đó gây ra sao?

Nhận ra mình có chút cảm tình với Kiều Phi Nhi, Đường Tâm Nhan cảm thấy mình giống như một thánh nữ vậy.

Cô nên nhớ rằng, đứa con Kiều Phi Nhi mang trong bụng là của chồng cô.

Nhìn tia máu nhạt trong đáy mắt Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan chua xót nói: “Hẳn là anh rất buồn.”

Mặc Trì Úy: “Đúng thế.”

Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, vẻ mặt không tốt lắm nhìn anh: “Mặc Trì Úy, Kiều Phi Nhi bị sảy thai, anh nên ở bên chăm sóc cô ấy, anh chạy đến trấn Quan, lại còn ôm ôm hôn hôn tôi. Anh có còn là người không?”

Mặc Trì Úy cười như không cười đáp: “Thật hiếm thấy người nào lại đẩy chồng mình cho bồ nhí như em.”

“Nếu không thì sao, lẽ nào tôi nên khóc lóc van xin anh quay về bên tôi sao? Xin lỗi, tôi không làm được!”

Mặc Trì Úy không trêu chọc cô nữa, anh mím môi mỏng, nhàn nhạt nói: “Em sai rồi, Kiều Phi Nhi không phải người thứ ba xen vào giữa mối quan hệ của chúng ta.”

Đường Tâm Nhan nhìn anh với vẻ khó hiểu, biết anh còn chưa nói xong, cũng không ngắt lời anh.

“Đứa bé bị sảy là con của Tử Thâm.”

Lục Tử Thâm?

Đôi mày của Đường Tâm Nhan sắp nhíu thành một đường, càng nghe càng không hiểu: “Kiều Phi Nhi có quan hệ với Lục Tử Thâm?”

Nghe nói Lục Tử Thâm chưa từng tiếp xúc với nữ minh tinh trong làng giải trí.

“Sau khi tôi nói chuyện này với em, tôi mong em có thể giữ bí mật, đừng tiết lộ cho bất kỳ ai.”

Đường Tâm Nhan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, gật đầu: “Tôi sẽ không nhiều chuyện đâu.”

“Kiều Phi Nhi là con dâu nuôi từ nhỏ của ông Hai nhà họ Lục muốn gả cho cháu trai của Tử Thâm nhưng Kiều Phi Nhi luôn sống với Tử Thâm. Tôi không biết rõ hai người họ đã nảy sinh tình cảm như thế nào. Về sau, cháu trai của Tử Thâm vì chuyện của Kiều Phi Nhi và Tử Thâm nên mới bị tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, Tử Thâm luôn tự trách mình về việc này nên dần dần anh ta đã hình thành hai nhân cách. Nhân cách chủ, như em từng thấy, ôn tồn lễ độ, nhưng nhân cách thứ thì tàn nhẫn lạnh lùng, Kiều Phi Nhi mang thai, cũng là do bị anh ta cưỡng bức.”
Bình Luận (0)
Comment