Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 251

Mặc Trì Úy cùng Lục Tử Thâm ở trên hành lang nói chuyện một chút, đợi sau khi tâm tình Lục Tử Thâm chậm rãi bình phục lại một ít, giọng anh ta khàn khàn nói: “Anh tư, anh và Đường Tâm Nhan tình cảm thế nào? Mấy ngày nay tôi ở trong phòng khám bệnh, ngẫu nhiên nhìn thấy ở đó cũng có hồ sơ của anh, anh gặp vấn đề ở chỗ nào à?”

Mặc Trì Úy nhìn vào phòng bệnh, thấy Đường Tâm Nhan đang trấn an tâm tình Kiều Phi Nhi, con người thâm trầm nói: “Tôi nghĩ, tôi đã được chữa khỏi rồi.”

Lục Tử Thâm tỏ vẻ khó hiểu nhưng nếu anh đã không muốn nói, cho dù có người cầm súng chỉ vào anh, cũng chẳng thấm vào đâu.

Từ bệnh viện đi ra, mặt trời chiều đã khuất sau đường chân trời, một tia dư quang cuối cùng cũng bị bóng đêm nuốt chửng.

Mặc Trì Úy muốn dẫn Đường Tâm Nhan đến nhà hàng phương Tây ăn bữa tối, Đường Tâm Nhan lắc đầu nói: “Mua thức ăn về nhà làm đi, từ lâu em đã muốn tự mình nấu một bữa cơm cho anh ăn!”

Mặc Trì Úy không cự tuyệt ý tốt của cô.

Trong tiểu khu Cẩm Tú Viên có siêu thị, Mặc Trì Úy đẩy xe mua sắm, đi theo phía sau Đường Tâm Nhan.

Nhìn bộ dạng cô tỉ mỉ chọn nguyên liệu nấu ăn vừa chăm chú vừa cẩn thận, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh nâng lên một tia nhu hòa không dễ nhận ra.

Chỉ là bầu không khí tốt đẹp như vậy, không bao lâu đã bị một thanh âm lười biếng quấy rối: “Vợ chồng hai người rốt cục cũng quay lại rồi? Mua nhiều đồ ăn ngon như vậy, vừa vặn, tôi cũng đói bụng rồi, đang muốn xuống đây mua chút đồ ăn, đợi lát nữa đến nhà hai người ăn ké nhé!”

Nghe được thanh âm của Tiêu Dực, Đường Tâm Nhan quay đầu lại, cười nói: ” Bác sĩ James, thật là trùng hợp, bây giờ anh cũng ở Cẩm Tú Viên sao?”

“Đúng vậy, tôi là được người nào đó mời tới giúp mẹ cô xem bệnh, đương nhiên cũng phải ở tiểu khu sang trọng nhất An Thành rồi không phải sao?” Nói xong, liếc mắt thấy được sau lời của anh ta, người đàn ông nào đó mặt đen xì không thôi.

Mặc Trì Úy thật vất vả mới có thể cùng với bà xã nhỏ đơn độc ăn một bữa cơm, còn là cô tự tay làm cho anh, đương nhiên anh không muốn chia sẻ với người đàn ông khác.

Mấp máy môi mỏng, đang muốn mở miệng cự tuyệt, Tiêu Dực liền tranh trước một bước nói: “Tiểu Nhan Nhan, chắc là cô sẽ không cự tuyệt tôi đâu đúng không?”

Đường Tâm Nhan khóe mắt cong cong gật đầu: “Anh là người đưa mẹ tôi từ quỷ môn quan cứu lại được, đương nhiên tôi phải cám ơn anh thật tốt, hơn nữa, cũng không phiền phức, chỉ là chuyện nhiều hơn một bộ chén đũa mà thôi.”

Trên đường từ siêu thị trở về nhà, Đường Tâm Nhan vẫn luôn hỏi Tiêu Dực về chuyện bệnh tình của mẹ cô, cùng với những việc phải chú ý sau này, hoàn toàn bỏ quên một người đàn ông sắc mặt xanh đen.

Chờ đến khi cô phát hiện anh có điểm không thích hợp thì anh đã đi vào thư phòng.

Tiếng sập cửa vang lên ầm ầm.

“Tính ghen tuông của người đàn ông nhà cô ghê gớm thật.” Tiêu Dực cười lớn nói.

Đường Tâm Nhan sờ sờ mũi, vẻ mặt hơi lúng túng: “Có đôi khi anh ấy như một đứa trẻ.”

“Điển hình của người đàn ông đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, vừa bá đạo, lòng dạ vừa hẹp hòi, ấu trĩ.” Tiêu Dực ngồi dựa vào trên ghế sa lon nhấp một ngụm trà: “Trước đây tôi cũng như vậy.”

Đường Tâm Nhan nghe được hai chữ yêu đương cuồng nhiệt, khuôn mặt thanh tú có chút nóng lên, không cùng Tiêu Dực nhiều lời nữa, cô đi vào phòng bếp.

Tiêu Dực ngồi ở trên ghế sa lon có chút buồn chán, TV chẳng có gì hay, cũng không ai nói chuyện cùng anh ta, vậy là anh ta đi tới phòng bếp, từ trong tay Đường Tâm Nhan tiếp nhận dưa chuột: “Để tôi gọt giúp cô!”

Tiếp xúc gần, Đường Tâm Nhan phát hiện Tiêu Dực rất hiền hoà, cũng không khách khí với anh ta.

“Người đàn ông nhà cô vừa lạnh lùng vừa tẻ nhạt, hai ngươi kết hôn như thế nào? Chắc là cô theo đuổi anh ta hả?”

Đường Tâm Nhan đang cắt hành tây, mắt bị cay cay, lại nghe thấy Tiêu Dực nói vậy, nước mắt thoáng cái liền chảy ra.

Tiêu Dực thấy cô khóc, vội vã thả dưa chuột trong tay xuống, rút khăn tay giúp cô lau nước mắt: “Thì ra cô theo đuổi chồng cô, lại là một lịch sử chua xót!”
Bình Luận (0)
Comment