Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 277

Cánh tay anh đặt ở hai bên người Diệp Nhiễm, cơ bắp cường tráng, đường nét hoàn mỹ khiến người phụ nữ đỏ mặt, tim đập nhanh.

Diệp Nhiễm không ngờ khi mặc quần áo trông anh rất gầy nhưng khi cởi ra lại hoang dã và mạnh mẽ với đường nét rõ ràng như vậy.

Cơ thể của anh mỏng đẹp và gợi cảm, nhiều hơn một phần mạnh mẽ so với bình thường lại mất đi một phần suy nhược. Sự phân bố rất đồng đều, đầy nam tính.

Khó trách Đường Tâm Nhan có thể rơi vào tay giặc chỉ trong một thời gian ngắn, bởi người đàn ông này quả thực từ đầu đến chân đều vô cùng tinh tế và quyến rũ, khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Diệp Nhiễm ngửi thấy hơi thở trong veo mát lạnh sau khi tắm của anh, cô ta đỏ mặt thiếu chút nữa chảy ra máu.

Cô như bị ma nhập, không ngừng cố gắng đến gần anh.

Chủ động dùng hai tay quàng lên bờ vai rộng lớn của anh.

Da thịt trên người anh nóng khủng khiếp.

Đôi mi cô không ngừng run rẩy, đôi mắt tràn đầy xúc động.

“Chồng à, em rất thích anh. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết là mình yêu anh…”

Cô ta khẽ nghẹn ngào, vừa vui mừng vừa buồn tủi. Chỉ lúc thế này này cô mới có thể gọi anh là chồng.

Thích một người, là thích đến tận xương tủy, là thích đến hèn mọn và đáng thương.

Cô ta nhìn khuôn mặt tuấn tú và quyến rũ của người đàn ông, trong đôi mắt toả ra ngọn lửa cuồng nhiệt “Cho dù kiếp này chỉ có thể ở bên anh đêm nay, em cũng bằng lòng…”

Suy nghĩ của Mặc Trì Uý có chút hỗn loạn, trong mơ hồ anh nghe thấy người phụ nữ khẽ thì thào, anh nheo mắt lại cố gắng nhìn rõ người đang ở dưới mình.

Nhưng làm cách nào không thể nhìn rõ nét mặt cô, khuôn mặt của Đường Tâm Nhan lại hiện lên trong tâm trí anh.

Có gì đó không đúng, tình huống hiện tại thật quá lạ.

Hiệu quả của thuốc khiến anh bị ảo giác, nếu không phải ảo giác, khuôn mặt của Đường Tâm Nhan hẳn sẽ ở trong tầm mắt anh.

Nhưng sao Đường Tâm Nhan lại có thể thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên?

Người cô ấy thích là Phó Tư Thần, sau đó mới dần dần thích anh…

Cô sẽ không gọi anh là chồng liên tiếp, mỗi lần gọi cô đều rất ngại ngùng.

Hầu hết thời gian cô đều thích gọi anh là Mặc Trì Uý, không biết lớn nhỏ.

Lạ ở chỗ nào? Đến tột cùng là lạ ở chỗ nào?

Mặc Trì Uý cố hết sức để tỉnh táo khỏi khu rừng sương mù và nhìn rõ người dưới thân, nhưng thuốc quá hiệu nghiệm.

Diệp Nhiễm để ý thấy Mặc Trì Uý cau mày, đường nét trên khuôn mặt trở nên căng thẳng, cô ta nhận ra có gì đó không ổn, liền đặt bàn tay nhỏ bé lên ngực anh, cố gắng muốn tháo khăn tắm.

Mặc Trì Uý nắm chặt tay cô ta, dùng sức siết chặt cổ tay “Cô là ai?”

Anh dùng lực rất mạnh, cổ tay cô ta như muốn bóp nát, cô cố gắng chống lại cơn đau, nhẹ giọng nói: “Em là Tâm Nhan mà!”

“Cô không phải Mặc phu nhân của tôi.”

Anh hất tay cô ta ra, đỡ lấy cơ thể yếu ớt rồi bước xuống giường.

Diệp Nhiễm không biết làm thế nào mà anh ấy có thể nhận ra rằng cô ta không phải là Đường Tâm Nhan.

Nhưng cô biết rằng anh không nhận ra cô là Diệp Nhiễm.

Thấy anh khẽ loạng choạng, cô ta bước tới, ôm chầm lấy anh từ phía sau.

Khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào tấm lưng trần, ngón tay xoắn chặt vào nhau ôm lấy anh “Chồng à, em là Mặc phu nhân của anh, hiện tại anh cần em, và em cũng cần anh. Chúng ta hãy ở bên nhau! Đừng đẩy ra. Em, em rất yêu anh…”

Vì yêu, cô ta có thể buông bỏ lòng tự trọng, tình bạn và mọi thứ, chỉ để trở thành người phụ nữ của anh.

Nhưng người đàn ông mình đang ôm lấy hoàn toàn không quan tâm ngoại trừ việc muốn hất tay cô ra.

Nhưng may mắn thay, anh đang bị ảnh hưởng của thuốc nên không có sức lực.

Cô nghiến răng cởi bỏ hai bộ quần áo duy nhất trên người.

Diệp Nhiễm không tin, anh vẫn sẽ dửng dưng khi nhìn thấy thân thể cô dưới tình trạng của thuốc.

Đàn ông đều là dùng thân dưới để suy nghĩ.

Cô ta không tin, không tin anh có thể kìm được bản thân mình!
Bình Luận (0)
Comment