Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 309

Xung quanh bốn bề yên lặng, cô và anh nhìn nhau, cô nhìn thấy trong đôi mắt sâu của anh, phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt ẩm ướt của cô. Sau sự việc của Diệp Nhiễm, cô cũng chán nản, suy sụp một thời gian, thậm chí còn cảm nhận được ác ý từ thế giới này.

Cô không muốn tin tưởng bất cứ ai nữa, thậm chí còn nghĩ rằng họ tiếp cận cô là có mục đích. Cô muốn khép mình lại và đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Thế nhưng, khi cô nghĩ rằng anh thà hy sinh mạng sống của mình để cứu mẹ cô, cô cảm thấy rằng ngay cả khi cả thế giới phản bội và làm tổn thương cô, anh cũng sẽ không quay lưng lại với cô. Vì vậy, cô muốn cho chính mình và anh một cơ hội. Cô muốn bù đắp cho anh.

Rõ ràng, Mặc Trì Úy cũng nhìn ra suy nghĩ của Đường Tâm Nhan. Cô sẽ cố gắng bù đắp cho anh, kiểu tiếp cận tuyệt vọng đó, nếu đặt cược đúng, cô có thể sống một cuộc đời hạnh phúc. Nếu không đúng, cô ấy sẽ rơi xuống vực sâu muôn trượng, vạn kiếp bất phục.

Đường Tâm Nhan nhìn thẳng vào mắt Mặc Trì Úy, đôi môi mỏng càng ngày càng mím chặt, trong lòng cô chưa bao giờ căng thẳng như lúc này. Cô thấy mình giống như một tù nhân đang chờ thẩm phán tuyên án, ngoài sự hồi hộp, cô cũng rất lo lắng.

Sau một phút đối với cô như dài như một thế kỷ, anh khẽ nói bên tai cô: “Được.”

Nghe thấy từ ‘được’ từ đôi môi mỏng của anh, tâm trạng vừa lo lắng vừa thấp thỏm của cô lập tức trở nên hưng phấn và kích động. Khuôn mặt xinh xắn không khỏi nở một nụ cười, nhưng khi cười thì có chút ngượng ngùng, hàng mi dài dày run rẩy tựa như con bướm đậu trên cánh hoa, yết hầu Mặc Trí Úy động một cái, anh trực tiếp cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng mà anh đã thương nhớ bấy lâu. Vốn dĩ anh chỉ muốn nếm thử, nhưng vừa chạm vào đôi môi mềm mại của cô và ngửi thấy hương thơm thoang thoảng quyến rũ quen thuộc, anh không thể kìm chế được cảm xúc thôi thúc trong lòng. Anh đẩy răng cô ra, chiếc lưỡi ấm áp lùa vào khoang miệng cô. Chiếc lưỡi đinh hương của cô vướng vào sự ôn nhu độc đoán của anh, cô không hề nao núng mà dũng cảm quấn lấy anh. Cô vòng tay qua cổ anh, nhìn người đàn ông đẹp trai anh tuấn mà cô hằng nghĩ đến, đôi mắt mơ màng phủ một tầng sương mù, rạng rỡ mà động lòng người. Khi anh hôn cô, đôi mắt sâu thẳm có chút mềm mại như gió xuân bên hồ khiến lòng cô gợn sóng. Nụ hôn của anh di chuyển từ môi đến tai cô, chiếc lưỡi nóng ẩm như cọ vẽ lướt qua vành tai trắng nõn của cô rồi mút lấy. Hô hấp cả hai trở nên lộn xộn, tai là nơi mẫn cảm nhất của cô, cơ thể cô gái trong vòng tay anh không khỏi run rẩy. Anh hôn cô một lúc lâu, từ dái tai trắng như ngọc rồi rơi xuống đôi môi mềm mại. Hai hơi thở quyện vào nhau, môi và lưỡi dây dưa những gợn sóng ngọt ngào. Mãi cho đến khi cô sắp không thở nổi, anh mới từ từ buông cô ra. Đôi môi sưng phồng của cô khẽ mở, hàm răng trắng đều tăm tắp, hơi thở gấp gáp, đôi gò má ửng hồng. Đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng, đến nỗi không biết Giản Thành lái xe tới lúc nào, ngay cả khi Mặc Trì Úy ôm cô lên xe lúc nào cô cũng không rõ. Cô nép vào lồng ngực ấm áp vững chãi của anh, toàn thân mềm nhũn, tim đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khi hơi thở rối loạn từ từ lắng xuống, cô ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, nhìn anh hai mắt ẩm ướt. Trái tim anh vốn luôn lạnh lùng cứng rắn, bỗng trở nên mềm yếu. Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, anh chỉ hận không thể khảm cô vào trong cốt tủy.
Bình Luận (0)
Comment