Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 325

Đường Tâm Nhan bước vào thang máy dành cho nhân viên, nhấn nút đóng cửa.

Một cánh tay thon dài đột nhiên đưa vào, bắt buộc cánh cửa thang máy đang sắp đóng lại phải mở trở ra.

Nhìn thấy vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng của người đàn ông, cô siết chặt tay nắm túi xách.

Mặc Trì Uý bước vào thang máy, thấy cô trong dáng vẻ lông mi dài rũ xuống, môi đỏ mím chặt, đôi mắt đen huyền của anh nheo nhẹ: “Ghen rồi?”

Thấy anh vạch trần tâm tư của cô rõ ràng như vậy, cô vô cùng xấu hổ: “Không có.”

“Vốn dĩ muốn đợi tan làm rồi giải thích với em, anh và Diệp Vi Nhã không có gì hết.”

Cô mở đôi lông mi dài rậm rạp lên, hai con mắt đen trắng tách biệt nhìn chằm chằm vào anh: “Em biết.”

Nếu như anh và Diệp Vi Nhã có gì đi nữa thì cũng sẽ không có chuyện của cô ở đó.

Dù gì thì anh và Diệp Vi Nhã cũng quen biết nhau trước.

Chỉ là khi nhìn thấy Diệp Vi Nhã thì cô lại nhớ đến chuyện ở Hong Kong, nhớ đến chị gái Mạnh đó.

Mặc Trì Uý thấy cái mặt nhỏ của cô co cứng lại, lông mày cau có: “Biết rồi mà vẫn giận à?”

Đường Tâm Nhan bị giọng nói của anh chọc cho bật cười.

Biết với có giận hay không là hai chuyện khác nhau đó, được không?

Biết rồi, không có nghĩa là cô không giận.

Giữ lại một quả bom hẹn giờ ngay bên cạnh, nói không chừng một ngày nào đó sẽ phát nổ, cô có thể không để ý, không tức giận sao?

“Diệp Vi Nhã rất có thể sẽ quyến rũ anh giống như Diệp Nhiễm.” Cô nhìn không chớp mắt vào ánh mắt thâm sâu đó của anh.

Nghe thấy lời cô nói, vẻ mặt anh không gợn sóng, ánh mắt như cái giếng cổ thâm sâu, khiến người ta không thể nhìn thấu được.

Mấy giây sau, giọng điệu anh bình tĩnh lạnh lùng hỏi: “Không có ai có thể quyến rũ được anh, trừ khi anh muốn bị người ra dụ dỗ.”

Tim Đường Tâm Nhan đập thình thịch.

Tay cô nắm túi xách, một hồi siết chặt hồi lại thả lỏng.

Thang máy vẫn cứ ổn định đi xuống, sau khi dừng lại tại tầng mười thì cửa thang máy mở ta.

Những nhân viên đợi thang máy đang chuẩn bị bước vào, sau khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn lạnh lùng của Mặc Trì Uý thì đều bị dọa đến hét lên thành tiếng.

Mặc Trì Uý quay đầu liếc mấy nhân viên viên một cái thì các nhân viên đều hiểu ý mà lui ra khỏi thang máy.

Cửa thang máy đóng lại lần nữa.

Đường Tâm Nhan thấy anh cách xa mọi người, người đàn ông mà người bình thường chỉ có thể ngước mắt lên nhìn, trong lòng cô lại dâng lên nỗi buồn cay đắng: “Rõ ràng anh biết tâm ý của Diệp Vi Nhã đối với anh, mà anh còn giữ cô ta lại bên cạnh làm thư ký?”

Ngày ngày đều ở bên cạnh nhau, đến cô còn không có được đãi ngộ thế này.

Mặc Trì Uý cúi đầu than thở: “Anh có thể đi được đến ngày hôm nay, đều là nhờ năm đó nhận được sự giúp đỡ của ông Diệp. Chuyện lần trước Diệp Vi Nhã gây chia rẽ hai chúng ta thì cô ta và ông Diệp cũng đã xin lỗi anh rồi, công ty này ông Diệp cũng có cổ phần, ông ấy mở miệng đề nghị để Diệp Vi Nhã đến làm thư ký cho anh, anh cũng không có cách nào từ chối được.”

“Anh đã cho Diệp Vi Nhã ba tháng thử việc, khi thời hạn đến thì anh sẽ nghĩ cách để cô ta rời khỏi.”

Anh không phải người có thói quen hay giải thích với người khác, nhưng vì cô nên anh đã phá lệ.

Đường Tâm Nhan nghe anh giải thích xong, cắn môi: “Em biết rồi.”

“Biết rồi mà sao mặt mày vẫn ủ rũ nữa?”

Đường Tâm Nhan thấy dáng vẻ anh hơi cau mày lại, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện cảm giác hơi trống rỗng.

Là do anh quá ưu tú, cô không có quá nhiều tự tin vào bản thân mình nên mới lo được lo mất như thế này đúng không!

Cô không biết phải mất bao lâu thì cô mới có thể đứng được ở vị trí ngang hàng với anh, cô cũng không biết, hai người có thân phận địa vị khác nhau thế này thì hôn nhân có thể kéo dài bền vững được bao lâu?

Bên cạnh anh sau này chắc chắn không phải chỉ có một người phụ nữ thích anh là Diệp Vi Nhã, còn sẽ có người thứ hai, người thứ ba…

Lẽ nào, mỗi lần xuất hiện một người thì cô đều phải nơm nớp lo sợ sao?

Phụ nữ chỉ có khi bản thân mình trở nên tự tin, ưu tú, độc lập, không dựa dẫm gì vào người đàn ông nữa thì mới cùng lúc nhận được sự tán thưởng của người đàn ông!
Bình Luận (0)
Comment