Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 395

Trong sự kiện cắt băng khánh thành mà cô ấy nhận cho Tâm Nhan, ngay từ đầu ông chủ đã không nói rằng Mặc Trì Úy sẽ đến!

Nếu biết Mặc Trì Úy tới, Tâm Nhan chắc chắn sẽ không tham gia.

Cố Nhiễm Nhiễm để chai sâm panh trong tay xuống, cô ấy đưa tay lên sờ mũi, nhìn Mặc Trì Úy với ánh mắt dò xét: “Anh rốt cuộc đã làm gì có lỗi với Tâm Nhan vậy? Mấy ngày nay tâm trạng cô ấy tồi tệ đến nỗi muốn lấy mạng cô ấy luôn.”

Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy không trả lời Cố Nhiễm Nhiễm, nhưng giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Giúp tôi một việc.”

Đôi lông mày Cố Nhiễm Nhiễm lập tức cong lên, không phải nụ cười xuất phát từ đáy lòng mà là nụ cười nhàn nhạt giễu cợt: “Tổng giám đốc Mặc, anh là người có thể hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì có cả đám người giúp. Tôi chỉ là một người quản lý nghệ sĩ thấp cổ bé họng, có thể giúp anh gì chứ?”

Thực ra Cố Nhiễm Nhiễm có thể đoán rằng chuyện này đại khái có liên quan đến Tâm Nhan.

Mặc dù mối quan hệ giữa cô và Tâm Nhan ngày càng tốt đẹp nhưng với chuyện tình cảm của bạn bè, cô ấy sẽ không đưa ra quá nhiều ý kiến cá nhân.

Dẫu sao thì Tâm Nhan là người trưởng thành, cô có những suy nghĩ và kế hoạch của riêng mình.

Mặc Trì Úy lấy điện thoại di động ra, không nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Tôi gọi điện thoại cho Chi Hành. Suối nước nóng ở đây cũng không tồi. Cậu ấy chắc chắn sẽ đến đây ngâm suối nước nóng.”

Hai ngày trước, Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành đã có một cuộc cãi vã lớn vì cô ấy phát hiện ra rằng Trì Chi Hành đang bí mật theo dõi mình.

Cô nghe lời gia đình đi xem mắt với một giáo sư, nhưng kết quả Trì Chi Hành lại ra tay đánh anh ta, đến giờ giáo sư nhà người ta vẫn còn nằm trong bệnh viện.

Sau ngày hôm đó, Trì Chi Hành không theo dõi cô nữa.

Nhưng Mặc Trì Úy gọi điện cho anh ta đến, cô ấy và anh ta lại không tránh khỏi việc đụng mặt nhau

Người cô không muốn gặp nhất lúc này chính là anh ta.

Đôi lông mày nhíu chặt, Cố Nhiễm Nhiễm nhìn người đàn ông đẹp trai lạnh lùng trước mặt, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Nói đi, cần tôi giúp anh làm gì, nếu là chuyện tổn thương đến Tâm Nhan, tôi tuyệt đối sẽ không làm đâu.”



Đường Tâm Nhan mặc một bộ áo tắm có phần bảo thủ nhưng rất thời trang, phần bụng dưới vẫn chưa lộ rõ, vòng eo vẫn mềm mại, mảnh mai. Chiếc váy bơi màu xanh nhạt không gợi cảm như bikini, nhưng khi mặc lên người cô có thể hóa lỗi thời thành mốt luôn.

Dáng người mảnh mai, đường nét quyến rũ, tay chân thanh mảnh, làn da trắng như tuyết lộ ra ngoài, dưới chân mang một đôi dép tông, móng chân nhẵn nhụi, sạch sẽ mà tinh xảo.

Mái tóc dài xoăn đều được búi cao trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh quyến rũ, còn có thể thấy rõ ràng khe rãnh mê người như ẩn như hiện trước ngực, chính vì như ẩn như hiện mà trở nên quyến rũ không ngờ.

Đường Tâm Nhan từng hỏi qua bác sĩ, khi phụ nữ mang thai bơi lội có thể giúp vận động cơ bắp, kết hợp với việc “mát xa” nước lên các mạch máu của da có thể thúc đẩy tuần hoàn máu mạnh mẽ, không chỉ giúp tăng sức đề kháng cho phụ nữ có thai, mà còn có lợi cho sự phát triển của thai nhi.

Liễu Nguyệt nhìn Đường Tâm Nhan, trong mắt bà mang theo niềm tự hào kiêu hãnh về con gái mình.

Con gái của bà thực sự rất xinh đẹp.

Đã nhiều năm rồi, bà chưa nhìn con gái mình như vậy.

Mạnh Bình đứng bên cạnh Liễu Nguyệt cũng nhìn đến ngây người, anh ta đã yêu thầm Đường Tâm Nhan từ rất sớm, nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều cảm thấy mình không xứng với cô.

Liễu Nguyệt nhìn thấu suy nghĩ của Mạnh Bình, bà dịu dàng nói: “Mạnh Bình, nếu con đã thích thì phải dũng cảm theo đuổi. Bác không nghĩ con thua kém bất cứ ai. Nhan Nhan nhà bác cần cũng chỉ là tình cảm bình dị, an nhàn sống đến hết đời thôi.”

Đường Tâm Nhan bước tới chỗ hai người họ: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Mạnh Bình không dám nhìn Đường Tâm Nhan, khuôn mặt tuấn tú hơi nóng lên, lắp bắp nói: “Không, không có gì.”

“Nhan Nhan, con và Mạnh Bình xuống bơi đi, mẹ không xuống đâu. Mẹ sẽ ở trên này nhìn hai đứa.”

Không lâu sau, Cố Nhiễm Nhiễm chạy đến.

Cô ấy ôm lấy cánh tay Liễu Nguyệt cười rạng rỡ: “Cô à, ở đây xem hai người họ bơi lội nhàm chán lắm, đi thôi, hai cô cháu mình đi ngâm suối nước nóng đi!”

“Cô có tuổi rồi…”

Nụ cười của Cố Nhiễm Nhiễm càng rạng rỡ và ngọt ngào hơn: “Cô ơi, cô có nhiều tuổi đâu mà, hơn nữa lại xinh đẹp, thân thể hoàn mĩ. Nhìn cô trông như mới ngoài ba mươi thôi. Đi thôi. Cô cứ coi như đi với con cho con đỡ buồn. Cô không biết đâu, có một người đàn ông xấu xa đã nhìn trúng con rồi, con không có hứng thú với anh ta, mà anh ta cứ bám lấy con mãi không buông ý!”
Bình Luận (0)
Comment