Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 402

Cả người Đường Tâm Nhan tràn ngập trong sự hung ác.

Máu chảy trong người bỗng trở nên lạnh đi.

Đôi mắt cô đỏ ngầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo vô tận của anh, hàng mi dài run rẩy: “Mặc Trì Úy, tôi không ngờ rằng, anh lại đáng sợ đến như vậy.”

Sự giễu cợt lướt qua trong đôi mắt lạnh giá: “Những chuyện em không ngờ tới còn rất nhiều. Đường Tâm Nhan, nếu như em ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em, nếu như em không ngoan ngoãn nghe theo, tôi cũng có thể dùng thủ đoạn ép em phải làm theo.”

Hai tay cô không tự chủ mà cuộn tròn thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay: “Nhà tôi phá sản, thần kinh của mẹ tôi cũng không ổn nữa, tôi bước vào giới giải trí lăn lộn vất vả để trả nợ còn không đủ sao, anh vẫn muốn trả thù tôi có đúng không? Dẫu sao nhà chúng tôi đã làm ra chuyện có lỗi với anh, anh nói đi, nói hết ra một lần để tôi chết một cách rõ ràng đi.”

Mặc Trì Úy bóp chặt cằm cô, khuôn mặt anh tuấn áp lại gần, hơi thở nói ra như phả vào tai cô: “Không đủ, vĩnh viễn không đủ, cả đời này, tôi muốn em ở lại bên cạnh tôi.”

Đường Tâm Nhan ngước nhìn khuôn mặt anh tuấn ẩn sâu sự thâm hiểm tàn độc của người đàn ông, từ tận đáy lòng cô tràn dâng cảm giác bất lực vô tận.

Nhắm đôi mắt sưng đỏ lại giây lát, nụ cười nhẹ nhàng của cô như ẩn như hiện: “Tôi thật sự không biết, trước kia tại sao lại yêu người như anh?”

Mặc Trì Úy khẽ nheo mắt lại, ánh mắt lặng lẽ thâm sâu, nhìn thoáng qua chỉ mang một vẻ nhàn nhạt, nhưng nhìn kĩ lại, chỉ toàn là một vẻ u ám, âm trầm: “Bây giờ biết rồi cũng chưa muộn đâu.”

“Mặc Trì Úy, nếu như anh còn ép buộc tôi, anh có tin tôi sẽ đến bệnh viện rồi phá bỏ đứa bé này đi không?”

Bàn tay đang đỡ lấy cằm cô từ từ di chuyển lên đến bên môi, giọng nói anh khàn khàn, nguy hiểm: “Em sẽ không đâu.”

Cô quả thực sẽ không làm như vậy, cho dù cô có hận anh đến nhường nào thì cô cũng không nỡ làm tổn thương đến sinh mệnh bé nhỏ vô tội trong bụng mình.

Nhưng mà, nếu anh cứ ép bức cô như vậy nữa, cô thực sự không biết bản thân cô còn có chịu đựng được nữa hay không, có khi nào cô sẽ bị điên luôn không?

Dẫu sao thì mẹ của cô cũng vì di truyền tiền sử bệnh thần kinh của bà ngoại cô, sau khi bị chịu đả kích quá nghiêm trọng, thần kinh xuất hiện vấn đề, cô cũng không chắc bản thân mình có bị di truyền căn bệnh này không.

Cô cố gắng hết sức để bản thân kiên cường, cho dù có gặp phải khó khăn hơn nữa, cô cũng có thể dũng cảm mà đối mặt vượt qua.

Nhưng từ đầu đến cuối cô chỉ là một người phụ nữ còn quá trẻ, cũng có lúc sẽ đạt đến giới hạn của bản thân.

Mặc Trì Úy biết không thể ép buộc cô, nhưng nếu không ép cô thì ngay cả cơ hội được đến gần cô anh cũng không có.

Nhưng mà lại không thể ép cô quá chặt, quá vội, nếu không tức nước sẽ vỡ bờ, sẽ làm tổn thương cô.

“Chúng ta lập một khế ước, nếu như em sinh con xong nhưng vẫn không có cách nào tha thứ cho tôi, ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ buông tay, không dây dưa gì với em nữa.” Đôi mắt anh âm u thâm trầm nhìn cô, anh không muốn để lỡ bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô: “Nếu như em có thể buông bỏ tất cả mọi chuyện trong quá khứ, muốn cùng tôi sống cuộc sống tốt hơn, chúng ta sẽ coi như chuyện ngày xưa, chưa từng có gì xảy ra cả.”

Đường Tâm Nhan không thèm suy nghĩ mà trả lời luôn: “Không thể nào đâu, Mặc Trì Úy, nói thật, tôi không biết bây giờ câu nào là anh nói thật, câu nào là anh nói dối nữa rồi. Cái gì anh cũng không bằng lòng nói với tôi, tôi thực sự rất sợ hãi, đợi đến một ngày nào đó nếu lại để tôi biết một bí mật động trời nào nữa, tôi thực sự sẽ sụp đổ mất, tốt nhất bây giờ anh nên buông tay, hai ta đều không dây dưa gì đến nhau nữa.”

Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy khẽ nhếch lên, vừa tính nói gì đó thì bên ngoài bể bơi truyền đến âm thanh của Liễu Nguyệt: “Nhiễm Nhiễm, cô không ngâm mình nữa đâu, cô rất lo lắng cho Tâm Nhan, dẫu sao thì con bé bây giờ không phải chỉ có một mình, để cô đi xem con bé thế nào. Cháu là người trẻ tuổi vẫn còn có thể ngâm một lúc nữa, đợi lát nữa cô và Tâm Nhan sẽ đến tìm cháu nhé.”

Nghe thấy giọng nói của mẹ, Đường Tâm Nhan bị dọa sợ thót tim.

Nhìn người đàn ông vẫn đang ôm cô trong lòng, mặt cô biến sắc, trong mắt hiện lên sự hoảng loạn, lo sợ: “Mẹ tôi đến rồi, phải làm sao bây giờ?”
Bình Luận (0)
Comment