Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 432

Đường Tâm Nhan nhắm mắt lại, nỗ lực đẩy bàn tay to của anh đang ôm bên hông cô ra.

Thế nhưng anh lại không chịu buông lỏng một phân.

Y tá đi qua đi lại, bệnh nhân trong bệnh viện, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn bọn họ với ánh mắt khác thường.

Sức lực của Đường Tâm Nhan không lớn được bằng anh, dứt khoát không giãy dụa nữa: “Anh buông tôi ra trước đã.”

Mặc Trì Úy buông cô ra, cô còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy anh khom người một cái, bàn tay đặt trên bụng phần dạ dày, lông mày nhíu chặt, một bộ dạng đau đớn không chịu nổi.

Đường Tâm Nhan nghĩ đến việc anh vừa làm xong phẫu thuật dạ dày mà đã đuổi theo cô ra ngoài, cô liền vội vàng đỡ lấy cánh tay anh: “Trở về phòng bệnh đã.”

“Em không đi nữa chứ?”

Thật ra thì cô muốn đi, nhưng thấy anh không thèm coi thân thể bản thân ra gì như vậy, thì cô làm sao mà đi được nữa?

Đỡ anh nằm lên giường bệnh, cô đem cháo đổ vào trong bát, cầm thìa lên đút cho anh.

“Đoạn thời gian anh nằm viện này, mỗi ngày em đều sẽ đến chứ?” Anh húp một hớp cháo, giọng nói khàn khàn hỏi.

Đường Tâm Nhan lại múc một thìa, sau khi thổi cho nguội bớt mới đưa lên bên môi mỏng của anh: “Ngày mai tôi phải về thôn Lý với mẹ, giỗ ông ngoại bà ngoại.”

“Về thôn Lý?”

“Ừ.”

“Về bao lâu.”

Đường Tâm Nhan nhìn anh một cái: “Anh không cần phải quan tâm quá nhiều, ở bệnh viện dưỡng thương cho tốt.”

Đút cháo xong, nhìn anh một bộ dạng trầm mặc lạnh lùng, giữ kín như bưng, cô mím mím môi, thản nhiên nói: “Tôi đi về đây. Nếu như ngày mai anh vẫn muốn ăn cháo, buổi sáng tôi hầm xong sẽ bảo Giản Thành đến dưới lầu nhà tôi lấy.”

…….

Sau khi Đường Tâm Nhan rời khỏi, Mặc Trì Úy không nói lời nào ngồi trên giường bệnh.

Không lâu sau, Trì Chi Hành đẩy cửa tiến vào.

“Anh tư, vì muốn theo đuổi lại mợ chủ, đến cả giả bệnh cũng dùng rồi, sao mà anh không có chút thu thập nào hết vậy?”

Sắc mặt Mặc Trì Úy âm trầm mở miệng: “Có mang thuốc lá không?”

Trì Chi Hành nhướn mày nhìn anh: “Không phải anh bị xuất huyết dạ dày hả?”

“Bớt nói nhảm, đưa điếu thuốc cho tôi.”

Trì Chi Hành từ bao thuốc lá rút ra hai điếu, đưa một điếu trong tay cho Mặc Trì Úy, châm lửa xong, anh nhìn Mặc Trì Úy đang híp mắt nhả khói thuốc: “Anh tư, chiêu này hữu dụng không?”

“Vô dụng, ngày mai cô ấy phải về thôn Lý rồi!” Anh nhẫn nhịn như vậy, nếu bị cô thấy chẳng phải là xong đời rồi sao?

Trì Chi Hành vừa định nói gì đó, chợt phát hiện sắc mặt Mặc Trì Úy bỗng trầm xuống, cậu ta cũng ý thức được có điểm không thích hợp, vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía người phụ nữ chẳng biết đã đứng trước cửa từ lúc nào.

Chính là Đường Tâm Nhan đi rồi lại quay lại.

Đường Tâm Nhan lúc đi đã quên cầm hộp giữ nhiệt, nghĩ tới ngày mai còn phải nấu cháo để Giản Thành mang qua, cô lại quay trở lại.

Chỉ là không nghĩ tới, sẽ nghe được cuộc đối thoại của Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành.

Anh thế mà lại giả bệnh!

Buổi sáng sau khi từ trong miệng Giản Thành biết anh bị xuất huyết dạ dày, tinh thần cô vẫn không yên, lo lắng không thôi, nhưng kết quả thì sao, anh thế mà lại giả bệnh!

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh trong làn khói thuốc lá mờ ảo, viền mắt cô đỏ một vòng, cắn răng nghiến lợi gật đầu, cái gì cũng không nói, trực tiếp xoay người rời khỏi.

Mặc Trì Úy muốn đuổi theo, ý thức được sự việc nghiêm trọng, Trì Chi Hành liền vội vàng ngăn cản anh lại.

“Anh tư, cô ấy vốn đã không tin anh rồi, anh có đuổi theo giải thích, không thể nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa. Như vậy, nếu như anh tin em thì hãy để em đi giải thích với cô ấy!”

Mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Trì Chi hành: “Đừng có nói lung tung!”

“Em biết rồi.”

…..

Trì Chi Hành đuổi kịp Đường Tâm Nhan ở bãi đỗ xe.

Cậu ta định kéo cánh tay cô nhưng lại cảm thấy không thích hợp, trực tiếp giữ cửa xe, cặp mắt đào hoa híp lại nhìn vẻ tức giận của cô: “Đường tiểu thu, chúng ta nói chuyện chút nhé.”

“Cậu đến để làm thuyết khách à?” Trong đôi mắt phiếm hồng của cô hiện lên một tia trào phúng: “Cậu cảm thấy tôi còn có thể tin tưởng anh ấy lần nữa sao? Bây giờ tôi cũng không biết anh ấy rốt cuộc có câu nào là thật, câu nào là giả?”
Bình Luận (0)
Comment