Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 461

Cố Nhiễm Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan như người mất hồn đi ra từ văn phòng giám đốc.

Cô ấy vội vàng tiến tới đỡ lấy Đường Tâm Nhan, chau mày hỏi: “Hỏi được cái gì rồi?”

Đường Tâm Nhan nhào vào lòng Cố Nhiễm Nhiễm, như một đứa trẻ không chịu được đả kích, nức nở khóc lớn: “Nhiễm Nhiễm, anh ấy không cần tôi, không cần con, tôi đoán không sai, anh ấy trở về bên mối tình đầu của anh ấy rồi…”

Cố Nhiễm Nhiễm không hiểu lời Đường Tâm Nhan nói lắm, nhưng thấy Đường Tâm Nhan như vậy, trái tim cô ấy như muốn tan nát: “Sao anh ấy có thể như vậy được? Có phải cô nghĩ quá nhiều rồi không?”

“Tôi đã hỏi giám đốc, người phụ nữ tên Emily đó họ Mạnh, mối tình đầu của Mặc Trì Úy cũng họ Mạnh…”

Cố Nhiễm Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan có vẻ chắc chắn như vậy, ban đầu cô ấy còn nửa tin nửa ngờ nhưng bây giờ đã bắt đầu tin tưởng dần.

Sau khi Mặc Trì Úy xảy ra chuyện, cũng chỉ có đội cảnh sát cơ động tới cứu anh…

Mà người anh em tốt của anh là Trì Chi Hành, Lục Tử Thâm lại không hề xuất hiện.

Lúc đó cô ấy còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại cho rằng họ cảm thấy ngay cả chính phủ cũng không tìm được người, cho nên bọn họ cũng không cần phải tìm nữa.

Hơn nữa quan hệ của cô ấy và Trì Chi Hành không tốt, cũng sắp ba tháng họ không liên lạc gì rồi.

Nếu điều Tâm Nhan dự cảm là đúng, như vậy, có lẽ nào Trì Chi Hành cũng biết tung tích của Mặc Trì Úy hay không? Mặc Trì Úy thật sự ở bên mối tình đầu của anh sao?

Cố Nhiễm Nhiễm cau mày, đang chuẩn bị an ủi Đường Tâm Nhan thì thấy cô nở một nụ cười, có điều nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.

“Nhiễm Nhiễm, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!”

Cố Nhiễm Nhiễm trợn to mắt nhìn không thể tin được Đường Tâm Nhan lại thay đổi cảm xúc nhanh như vậy, cô ấy duỗi tay, sờ vào trán Đường Tâm Nhan: “Cô… Sao cô lại…”

Nếu biết Mặc Trì Úy ở bên mối tình đầu của anh, không phải sẽ càng buồn bã và tuyệt vọng hơn sao?

Đường Tâm Nhan cắn môi, nhìn xuống bụng mình, chua xót cười nói: “Mấy tháng nay, vô số lần tôi nghĩ, chỉ cần anh ấy còn sống, thì sao cũng được, chỉ cần anh ấy còn sống…”

Chớp chớp đôi mắt ửng, cố kiềm chế nỗi đau đớn và chua xót trong lồng ngực: “Nếu hôm nay người trên xe thật sự là anh ấy, tôi sẽ không phá vỡ hạnh phúc của anh ấy, không phải tôi là thánh mẫu, mà là sau vô số lần tuyệt vọng thì tôi chỉ có một mong muốn duy nhất đó là anh ấy có thể sống tốt.”

Cô mím môi, ánh mắt ảm đạm: “Thật sự không có chuyện gì quan trọng hơn sống…” Cô hít một hơi thật sâu, kéo cánh tay Cố Nhiễm Nhiễm: “Chúng ta đi ăn gì đi, coi như là… Chúc mừng bố của con tôi còn sống…”

Nghe được lời Đường Tâm Nhan nói, Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn cố nén nước mắt, lúc này cuối cùng không chịu được mà ào ào chảy xuống.

Cô ấy ôm lấy Đường Tâm Nhan vào lòng, bàn tay nhỏ choàng vào vai cô, nghẹn ngào nói: “Sao cô lại ngốc nghếch như vậy chứ? Nếu người đàn ông đó thật sự là Mặc Trì Úy chúng ta không thể tha cho anh ta được, tìm được anh ta nhất định phải cho anh ta một trận vì bỏ vợ bỏ con, còn mối tình đầu của anh ta, phải tạt axit cô ta, khiến cô ta mất đi nhan sắc, bọn họ không thể nào sống hạnh phúc được…”

Đường Tâm Nhan bị Cố Nhiễm Nhiễm chọc cười: “Nhiễm Nhiễm, cậu tưởng đây là phim truyền hình sao?”

Dù sao thì, không thể dễ dàng tha cho bọn họ được…” Những ngày này, trong lòng Đường Tâm Nhan có bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu mỏi mệt, Cố Nhiễm Nhiễm đều có thể thấy được.

“Ôi… Các cô đừng có mà làm chuyện phạm pháp chứ!” Giám đốc đi từ trong phòng ra nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên và khiếp sợ.
Bình Luận (0)
Comment