Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 504

Sau khi Đường Tâm Nhan trở về phòng, cô bắt đầu thu dọn hành lý, cô không có nhiều đồ nên không đến mười phút, Đường Tâm Nhan đã sắp xếp xong xuôi.

Cô nhặt chiếc túi đựng đồ của mình và bước ra cửa.

“Tránh ra.” Nhìn thấy Mặc Trì Úy đang chặn cửa, lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt thành một đường, đôi mắt hạn trong suốt như ngọc lưu ly, lộ ra vẻ lạnh lùng.

Mặc Trì Úy không nói gì, thế nhưng anh lại đưa tay phải ra.

Khi cô nhìn thấy chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ngay lúc cô muốn giật lấy chiếc nhẫn thì Mặc Trì Úy đã nắm lấy tay của cô.

Cô trơ mắt nhìn chiếc nhẫn mà cô coi như báu vật bị Mặc Trì Úy nắm ở trong tay.

Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu.

“Tôi không muốn chiếc nhẫn này nữa. Dù sao thì chồng của tôi cũng đã chết. Cho dù muốn hay không thì chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.”

Chồng của cô chết rồi? Nghe thấy những lời này, đôi mắt hoa đào dài và hẹp của Mặc Trì Úy khẽ nheo lại, trong mắt hiện lên một vẻ phức tạp.

“Hiện tại Cố Nhiễm Nhiễm không thể nào trở về nước được, cho nên nếu em trở về nước thì sẽ không có ai chăm sóc. Ngay cả khi em sinh con thì cũng không có người ở bên cạnh.”

Mặc Trì Úy đứng ở ngưỡng cửa, con ngươi đen sâu thẳm đã khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.

“Không thể nào, Nhiễm Nhiễm đã hứa với tôi rằng chỉ cần tôi không thích ở lại đây thì cô ấy có thể trở về nước cùng tôi bất cứ lúc nào.” Trực giác của Đường Tâm Nhan không tin lời của Mặc Trì Úy, cô cho rằng anh chỉ đang lừa gạt cô.

“Em có thể gọi điện thoại cho cô ấy. Tôi tin người nhận điện thoại lúc này là Trì Chi Hành.” Giọng nói trầm và từ tính của Mặc Trì Úy lại vang lên.

Không thể nào, người mà hiện tại Cố Nhiễm Nhiễm hận nhất chính là Trì Chi Hành.

Đường Tâm Nhan không tin lời nói của Mặc Trì Úy, cô nhanh chóng bấm số điện thoại của Cố Nhiễm Nhiễm.

Điện thoại reo rất lâu nhưng vẫn không có ai trả lời, vừa định cúp máy thì giọng nói của một người đàn ông đầy từ tính vang lên bên tai cô.

Cô đã từng tiếp xúc với Trì Chi Hành cho nên Đường Tâm Nhan rất chắc chắn chủ nhân của giọng nói này là anh ta, chẳng lẽ những gì Mặc Trì Úy nói là thật, Nhiễm Nhiễm thật sự ở cùng với anh ta sao?

“Tôi đang tìm Nhiễm Nhiễm, tôi là Đường Tâm Nhan.”

Đường Tâm Nhan nói.

“Xin lỗi, Nhiễm Nhiễm đang mệt, hiện tại cô ấy đang ngủ.”

Trong giọng nói trầm ấm của Trì Chi Hành, có chút gì đó khàn khàn mơ hồ.Đường Tâm Nhan là người từng trải, cho nên cô biết rất rõ trong hoàn cảnh nào Trì Chi Hành phát ra tiếng nói tràn đầy hương vị tình dục như vậy.

“Vậy thì … Sau đó khi nào cô ấy nghỉ ngơi tốt thì anh kêu cô ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi có việc muốn tìm cô ấy.”

“Được, tôi sẽ nói với cô ấy.”

Nói xong câu đó, Trì Chi Hành cúp máy.

“Thế nào? Có phải Cố Nhiễm Nhiễm đang ở bên cạnh Trì Chi Hành hay không? Anh đâu có gạt em.” Mặc Trì Úy bước mấy bước thì tới chỗ của Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan nhướng mày.

“Cho dù Nhiễm Nhiễm không thể cùng tôi về nước thì tôi cũng không muốn ở đây, Mặc Trì Úy, mời anh tránh xa tôi ra, cho dù tôi phải ở khách sạn thì tôi cũng sẽ không ở đây đâu.”

Thái độ của Đường Tâm Nhan rất kiên trì, ánh sáng như ngọc lướt qua trong đôi mắt đẹp khiến cho người khác không thể nhận ra sự thay đổi.

“Cô gái, em đừng thách thức giới hạn của tôi, nếu không đứa trẻ này có thể sẽ …”

Đôi mắt đại bàng của Mặc Trì Úy dừng ở chiếc bụng đã nhô cao của Đường Tâm Nhan, đôi môi mỏng gợi cảm của anh khẽ nhếch thành hình vòng cung tàn nhẫn khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy hoảng sợ.

“Anh…Anh định làm gì con của tôi?”

Đường Tâm Nhan sợ hãi lùi lại một bước, vội vàng dùng hai tay bảo vệ bụng của mình, cô sợ rằng ngay sau giây tiếp theo Mặc Trì Úy sẽ làm hại đứa trẻ ở trong bụng cô.

Sự bồn chồn và sợ hãi trong mắt của Đường Tâm Nhan khiến sâu trong đáy mắt của Mặc Trì Úy lóe lên niềm vui sướng của người thợ săn sau chiến thắng.

Cô gái, muốn chiến đấu với anh, cô còn non lắm.

“Nếu như em dám rời khỏi biệt thự này nửa bước, thì tôi có thể cho người … xóa bỏ đi đứa bé ở trong bụng của em.”

Mặc Trì Úy ngồi trên ghế sô pha nói một cách chậm rãi, giọng nói trầm khàn của anh giống như đàn violin, thế nhưng … Thế nhưng từng câu từng chữ của anh như cứa vào tim của Đường Tâm Nhan một nhát dao.

“Mặc Trì Úy, anh… Anh không phải là người, cho nên mới có ý nghĩ tàn nhẫn như vậy, anh…”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan tức giận đến mức đỏ bừng, lửa giận lóe lên trong con ngươi sáng ngời, khiến cho Mặc Trì Úy khẽ cau mày.

“A Lãnh…”

Ngay khi hai người còn đang tranh đấu thì Mạnh Bạch Chỉ bước vào phòng với nụ cười trên môi, cô ta trực tiếp đi đến trước mặt của Mặc Trì Úy, nắm lấy cánh tay của anh với vẻ vô cùng thân thiết.

“Có chuyện gì, mau nói đi.” Khi Mạnh Bạch Chỉ bước vào phòng, khuôn mặt của Mặc Trì Úy tràn đầy sự phẫn nộ cùng lo lắng.

Mạnh Bạch Chỉ không ngờ rằng giọng nói của Mặc Trì Úy lại lạnh lùng đến vậy, điều này càng làm cô ta thêm căm ghét Đường Tâm Nhan.

Nhưng khi ngẩng mặt lên đối mặt với Mặc Trì Úy, trên mặt cô ta lại nở nụ cười dịu dàng tao nhã.

“A Lãnh, em … Chúng ta đã lâu không gặp Tiểu Nghê. Hay là ngày mai chúng ta đến bệnh viện thăm em ấy đi. Nếu sức khỏe của em ấy đã ổn định thì có thể trở về nhà đoàn tụ với chúng ta”

Giọng nói nhẹ nhàng như rót mật của Mạnh Bạch Chỉ có sức quyến rũ khiến đàn ông say như điếu đổ.

“Được, vậy ngày mai chúng ta đi thăm em ấy.”

Tiểu Nghê? Đoàn tụ? Cậu bé tên Tiểu Nghê này có phải là đứa trẻ mà cô đã thấy trong bệnh viện không?

Nếu bây giờ đứa trẻ đã trở về thì gia đình bọn họ sẽ sớm được đoàn tụ, tại sao anh cứ muốn giữ cô ở lại?

“Mặc Trì Úy, tôi chúc mừng gia đình anh đoàn tụ, xin anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, tôi không muốn…Có bất cứ liên hệ gì với anh nữa.”

Nói xong, Đường Tâm Nhan thu dọn đồ đạc của mình, trực tiếp đi ra cửa.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan chuẩn bị rời đi, Mặc Trì Úy theo bản năng đứng lên, nhưng vừa định ngăn cản Đường Tâm Nhan thì Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên yếu ớt ngã vào trong cánh tay của anh, sắc mặt trong phút chốc tái nhợt, trán nổi lên một lớp mồ hôi.

“Làm sao vậy?” Thấy Mạnh Bạch Chỉ có vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, Mặc Trì Úy đành phải từ bỏ ý định đuổi theo Đường Tâm Nhan, anh đỡ Mạnh Bạch Chỉ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

“Em … Gần đây dạ dày của em không được thoải mái lắm, rất đau, A Lãnh, anh … Anh có thể ôm em về phòng được không? Em có thuốc trong ngăn kéo…”

Mạnh Bạch Chỉ nói một cách yếu ớt.

Mặc Trì Úy cau mày, nhưng vẫn bế Mạnh Bạch Chỉ lên, bế cô ta trở lại giường trong phòng.

Trong khi Mặc Trì Úy đang tìm thuốc cho cô ta thì gương mặt tái nhợt của Mạnh Bạch Chỉ nở một nụ cười tự mãn, nhưng cơn đau ở chân vừa rồi khiến cô ta phải nhíu mày.

Để giữ Mặc Trì Úy, cô ta đã tự ra tay với chính mình, cũng may mọi chuyện đúng như cô ta dự đoán, Mặc Trì Úy không có rời đi, còn người phụ nữ đó sau khi rời khỏi biệt thự thì sẽ không có trái ngon mà ăn nữa.

Đường Tâm Nhan, cô… Chết rồi.
Bình Luận (0)
Comment