Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 598

“Là tôi.”

Tuy rằng chỉ có hai chữ ngắn gọn nhưng lại khiến cho Triệu Hân Hân vui đến nỗi muốn nhảy dựng lên.

Cô ta nhanh chóng chạy vọt tới mở cửa ra.

“Trì Úy…” Nhìn thấy Mặc Trì Úy đứng ở cửa, Triệu Hân Hân vui sướng, trực tiếp bổ nhào vào lòng anh, người cô ta nồng nặc mùi rượu khiến Mặc Trì Úy nhíu chặt mày lại.

“Dạ dày cô không được tốt, sao lại uống nhiều rượu như vậy, sẽ đau dạ dày đấy.”

Mặc Trì Úy cẩn thận đẩy Triệu Hân Hân ra, để hai người duy trì một khoảng cách nhất định.

“Anh… anh quan tâm đến em sao? Trước kia khi đi du học nước ngoài, người anh quan tâm nhất là em, nhưng mà bây giờ, em… cho dù em chết trước mặt anh có lẽ anh cũng sẽ không thèm nhìn đến em.”

Cảm xúc của Triệu Hân Hân có chút kích động, đặc biệt là khi ngửi được mùi nước hoa trên người Mặc Trì Úy, cô ta càng khó khống chế cảm xúc cảm xúc của bản thân.

“Hân Hân, đừng uống nữa, nếu không cô sẽ bị đau dạ dày đấy, giáo sư Triệu sẽ lo lắng.”

Vốn dĩ Mặc Trì Úy muốn đỡ Triệu Hân Hân lên giường nhưng cô ta cứ quấn chặt lấy anh. Triệu Hân Hân như một con chuột túi, dính chặt lấy anh không chịu buông.

Việc này khiến cho Mặc Trì Úy không thể dùng sức.

“Hân Hân, đừng làm loạn nữa.”

Mặc Trì Úy dần mất kiên nhẫn.

“Trì Úy, em thật lòng với anh, chẳng lẽ anh không biết sao? Em thật sự thích anh, em… em không ngại đến sự tồn tại của Đường Tâm Nhan, em chỉ cần… chỉ cần anh giữ em lại bên cạnh anh là em thấy thỏa mãn rồi.”

Triệu Hân Hân vòng tay ôm lên cổ Mặc Trì Úy, nói rõ từng chữ không cho anh rời đi.

Mặc Trì Úy nhíu mày.

“Trì Úy, xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Tâm Nhan vẫn luôn chờ ở trong phòng, một lúc lâu sau vẫn không thấy Mặc Trì Úy trở về, cô có chút không yên tâm nên đi tới phòng cho khách của Triệu Hân Hân.

Nghe được tiếng ầm ỹ bên trong, Đường Tâm Nhan bèn gõ cửa phòng.

Nghe thấy tiếng Đường Tâm Nhan, vẻ mặt Mặc Trì Úy có chút bất ngờ và vui mừng.

“Trì Úy, đừng đi, đừng rời khỏi em, em… em thật sự cần anh.” Khi thấy Mặc Trì Úy nghe được tiếng Đường Tâm Nhan muốn rời đi, Triệu Hân Hân càng ôm anh chặt hơn.

Đường Tâm Nhan đẩy cửa phòng ra, thấy cảnh tượng Triệu Hân Hân ôm chặt lấy Mặc Trì Úy, hình ảnh hai người dán sát vào nhau, thật là… thân mật, khiến người ta không khỏi hiểu lầm.

“Đường Tâm Nhan, tôi và Mặc Trì Úy sẽ ở bên nhau.”

Thấy Đường Tâm Nhan đi vào. Triệu Hân Hân càng có thêm ý đồ, cố ý ôm Mặc Trì Úy chặt hơn.

Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.

“Cô Triệu, ôm chồng của người khác, cô không cảm thấy mình đê tiện sao? Tôi có thể chắc chắn với cô một điều, cho dù tôi và Mặc Trì Úy có xa nhau thì cũng không tới lượt cô làm vợ của Mặc Trì Úy đâu.”

Đường Tâm Nhan trực tiếp đi tới trước mặt hai người, khi cô nói xong những lời này, đôi mắt dừng lại trên người Mặc Trì Úy.

“Còn không buông ra à? Hay là anh muốn ôm chặt hơn?”

Đôi môi đỏ kiều diễm của Đường Tâm Nhan lại lần nữa mở ra, khuôn mặt xinh đẹp không hề có chút cảm xúc gì.

“Vợ đã lên tiếng rồi, người làm chồng như anh sao có thể không nghe theo được.” Mặc Trì Úy nở một nụ cười mê hoặc lòng người.

“Không, em không muốn để anh đi.”

Cảm giác được Mặc Trì Úy sắp đẩy mình ra, Triệu Hân Hân càng ôm chặt lấy cổ anh hơn.

Bởi vì cô ta dùng sức rất lớn nên Mặc Trì Úy không dễ dàng đẩy cô ta ra được.

Khóe môi Đường Tâm Nhan khẽ cong lên một nụ cười giảo hoạt.

Cô đi thẳng vào nhà vệ sinh, khi ra khỏi, trên tay cô bưng một cái chậu, trong chậu chứa đầy nước lạnh.

“Đường Tâm Nhan, cô muốn làm gì?”

Cảm giác được sắc mặt Đường Tâm Nhan không tốt cho lắm, trong lòng Triệu Hân Hân có chút đề phòng, đôi mắt ánh lên vẻ bất an.

“Buông người đàn ông của tôi ra.”

Đường Tâm Nhan lạnh giọng quát.

Thế nhưng Triệu Hân Hân không chút để ý.

“Đây là cô tự chuốc lấy, cô Triệu, đắc tội rồi.” Nói xong câu này, Đường Tâm Nhan trực tiếp hắt cả chậu nước lạnh lên người Triệu Hân Hân.

“A…” Đột nhiên bị hắt nước lạnh lên người, Triệu Hân Hân kêu lên một tiếng kinh hãi, theo bản năng buông lỏng Mặc Trì Úy ra.

Tuy rằng Đường Tâm Nhan đã dùng hết sức lực để hắt nước lên người Triệu Hân Hân nhưng Mặc Trì Úy đứng bên cạnh vẫn không cách nào tránh khỏi liên lụy.

“Ai bảo anh bị cô ta ôm chặt như vậy, cho nên…” Đường Tâm Nhan nhún vai, không chút để ý việc Mặc Trì Úy bị nước hắt lên.

“Đường Tâm Nhan, cô thật quá đáng.”

Triệu Hân Hân bị hắt một chậu nước lên người, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, hướng về phía Đường Tâm Nhan, giơ tay phải lên định đánh cô.

Đường Tâm Nhan không ngờ Triệu Hân Hân lại ra tay bất ngờ như vậy, cô muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể nhắm mắt chuẩn bị đón nhận cái tát đau đớn.

“Cô gái ngốc, có thể mở to mắt rồi.” Bên tai cô vang lên giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lập tức mở to mắt, khi nhìn thấy mình được Mặc Trì Úy ôm trọn trong lòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Trì Úy, buông… buông tay em ra, đau quá.”

Triệu Hân Hân đau đớn kêu lên.

Mãi cho tới lúc này, Đường Tâm Nhan mới phát hiện, một tay Mặc Trì Úy ôm lấy eo cô, tay kia thì nắm thật chặt lấy cổ tay Triệu Hân Hân.

“Buông cô ta ra đi.”

Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói.

“Được, nghe lời vợ.” Mặc Trì Úy buông lỏng cánh tay Triệu Hân Hân ra, có điều anh vẫn ôm chặt lấy eo Đường Tâm Nhan.

“Trì Úy, anh… anh nhất định phải đối xử với em lạnh lùng như vậy sao?” Che lại cánh tay đau đớn, Triệu Hân Hân nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt thống khổ, không muốn tin là Mặc Trì Úy sẽ đối xử với mình như vậy.

“Nếu cô không phải con gái của giáo sư Triệu còn lâu tôi mới để cô ở lại đây, tôi sẽ bảo người giúp việc tới chăm sóc cô, cô nghỉ ngơi cho sớm đi.”

Mặc Trì Úy ôm lấy Đường Tâm Nhan, đi thẳng về phía cửa.

Khi bọn họ đi tới cửa, đúng lúc gặp giáo sư Triệu tới thăm con gái.

“Đây… đây là…” Thấy tình cảnh hỗn loạn trong phòng, vẻ mặt giáo sư Triệu kinh ngạc, có điều nhìn dáng vẻ uất ức của con gái, giáo sư Triệu cũng có thể đoán được phần nào.

“Trì Úy, gây phiền phức cho cậu rồi.”

Vẻ mặt giáo sư Triệu tràn đầy áy náy, ông ta vô cùng hổ thẹn với những gì con gái mình gây ra.

“Không sao cả, cháu không để ý đâu, bác ở bên cạnh Hân Hân đi, cháu và Tâm Nhan về phòng trước, có chuyện gì thì bác có thể gọi người giúp việc.”

Mặc Trì Úy nói xong những lời này, trực tiếp ôm lấy Đường Tâm Nhan rời khỏi phòng Triệu Hân Hân.

Vốn dĩ Triệu Hân Hân muốn đuổi theo nhưng lại bị giáo sư Triệu ngăn lại.

“Không cảm thấy mất mặt sao? Còn muốn tiếp tục à?”

Giáo sư Triệu lạnh giọng quát.

“Bố, con chỉ là muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình… con xin bố, bố giúp con được không?” Triệu Hân Hân đột nhiên quỳ xuống trước mặt giáo sư Triệu, đau khổ cầu xin.
Bình Luận (0)
Comment