Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 617

Mặc Trì Úy cũng cảm nhận thấy cơ thể Đường Tâm Nhan cứng đờ vì đau, mặc dù trong lòng anh tràn đầy ghen tị khi nhìn thấy cô gần gũi với Phượng Cừ nhưng Mặc Trì Úy vẫn khẽ buông lỏng lực ở tay mình.

“Anh đã hỏi Nhiễm Nhiễm rồi, cảnh ôm này là cảnh cuối cùng, em đi thay quần áo đi, anh đợi em.”

Đường Tâm Nhan quay người đi về hướng xe.

“Mặc Trì Úy, anh không yêu Tâm Nhan, tại sao anh lại muốn giữ cô ấy bên mình?” Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi Phượng Cừ bước thẳng đến đứng trước mặt Mặc Trì Úy.

Vẻ chiếm hữu rõ ràng trong mắt Phượng Cừ khiến sự lạnh lùng trong mắt Mặc Trì Úy ngày càng dày thêm.

“Phượng Cừ, tôi có thể cho anh một chỗ đứng trong làng giải trí, nhưng tôi cũng có thể hủy diệt anh khiến anh không còn gì cả.” Mặc Trì Úy khẽ cười, nhưng lời nói ra từ đôi môi mỏng lại khiến người ta lạnh sống lưng.

“Nếu như anh yêu Tâm Nhan thì anh sẽ không ôm ấp những người phụ nữ khác, Mặc Trì Úy, tôi khinh thường anh.” Phượng Cừ hung hăng, dữ dằn nói. Nếu không phải có nhiều người ở xung quanh, anh ta đã tung một cú thật mạnh vào Mặc Trì Úy rồi, cho dù… anh ta đánh không lại được Mặc Trì Úy, bị anh đánh cho ngã dúi dụi trên mặt đất.

Ôm ấp với phụ nữ khác? Mặc Trì Úy nghe xong những lời này, lông mày cau lại, chẳng lẽ đây là nguyên nhân chính khiến người phụ nữ của anh cứ đối xử lạnh nhạt, hờ hững với anh sao?

“Hãy nhớ cho kỹ, anh nên giữ khoảng cách nhất định với người phụ nữ của tôi, nếu không tôi thực sự không thể đảm bảo rằng những gì tôi vừa nói có thành sự thật hay không đâu, hơn nữa anh cũng nên biết rằng dẫm nát anh đối với tôi mà nói cũng dễ dàng như dẫm chết con kiến thôi.”

Nói xong, Mặc Trì Úy quay người bước về phía xe của Cố Nhiễm Nhiễm.

Nhìn thấy Mặc Trì Úy đến gần, Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng bên ngoài xe mà trên mặt lộ ra vẻ bất lực.

“Nhiễm Nhiễm, nếu tôi là cô, tôi sẽ trở về phòng chuẩn bị thật tốt, dẫu sao thì lần này đến đây, Chi Hành đã từ bỏ rất nhiều thứ.”

Mặc Trì Úy nói.

Cố Nhiễm Nhiễm hít vào một hơi thật sâu.

“Tôi có thể rời đi ngay lập tức, nhưng mà… nếu như anh là Tâm Nhan đau lòng, tôi vẫn sẽ tìm anh tính sổ đấy.”

Để lại lời cảnh cáo xong Cố Nhiễm Nhiễm quay người rời đi cùng với trợ lý.

Mặc Trì Úy trực tiếp mở cửa xe.

“Á …” Đường Tâm Nhan đang thay quần áo không ngờ có người đột nhiên mở cửa xe khiến cô giật mình hét lên, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đi vào trong xe mới thở phảo.

“Gầy rồi.”

Trên người Đường Tâm Nhan chỉ mặc một bộ đồ lót mỏng manh, cho nên Mặc Trì Úy có thể thấy rõ thân thể cô quá gầy, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà cô gái nhỏ này lại sụt cân nhiều như vậy, xem ra trong thời gian tới, anh phải bồi bổ thật tốt cho cô mới được.

Đường Tâm Nhan mặc quần áo vào với tốc độ nhanh nhất.

“Nhiễm Nhiễm đâu rồi?”

“Hai giờ nữa Chi Hành sẽ đến đây. Cô ấy về trước rồi. Chúng ta đi ăn thôi.”

Mặc Trì Úy trực tiếp khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi phim trường.

Ngồi ở phía sau, Đường Tâm Nhan cứ nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy, cô không thể hiểu ra mục đích của người đàn ông này đến đây để làm gì nữa.

“Cô gái, em cứ nhìn tiếp như vậy, tí nữa anh ăn không tiêu đâu.”

Giọng nói hơi khàn của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

Nghe được mấy chữ ái muội này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan đột nhiên thẹn thùng, hai tầng mây đỏ ửng nổi lên.

Mặc Trì Úy lái xe thẳng đến một nhà hàng Trung Quốc. Đây chắc chắn là nơi cám dỗ lớn nhất đối với Đường Tâm Nhan, vì gần đây cô toàn phải ăn đồ Tây, không có thời gian thưởng thức lấy một lần món Trung Quốc.

Đặc biệt là khi đặt những món ngon này trước mặt cô, Đường Tâm Nhan vậy mà lại thèm nhỏ nước miếng.

“Ăn đi, toàn món em thích ăn đấy.” Mặc Trì Úy ân cần đưa đôi đũa cho Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan cầm lấy đôi đũa, nhưng chưa ăn miếng nào, đôi mắt rạng rỡ xinh đẹp không ngừng nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.

“Không ở bên cạnh “sư muội” tốt của anh mà lại chạy đến chỗ em làm gì, anh nói đi, có chuyện gì sao?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi, cô vẫn không thể quên được hình ảnh Mặc Trì Úy ôm Triệu Hân Hân.

Mặc Trì Úy nâng mắt nhướng mày.

“Giáo sư Triệu bị bệnh, mấy ngày nay anh vẫn luôn chăm sóc ông ấy, nếu không anh đã đến đây từ hai ngày trước rồi.” Mặc Trì Úy nói.

“Giáo sư Triệu bị bệnh?” Đường Tâm Nhan hơi kinh ngạc khi nghe câu trả lời này của anh, nhưng chuyện bức ảnh đó, cô vẫn…

“Nói cho anh biết, những ngày qua tại sao em lại thờ ơ hờ hững với anh như vậy? Hình như em đã quên mất anh là chồng em thì phải.”

Mặc Trì Úy đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Đường Tâm Nhan, đặt tay lên vai cô, buộc cô phải nhìn anh.

“Mặc Trì Úy, anh không cảm thấy xấu hổ khi hỏi câu này sao?” Đường Tâm Nhan liên tục tự nhủ với bản thân rằng cô nên quên những bức ảnh đó đi và không được để những bức ảnh đó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nhưng Mặc Trì Úy thậm chí còn chủ động nhắc đến vấn đề này, ngọn lửa trong lòng cô trong chốc lát dường như lại bùng cháy mãnh liệt.

Đường Tâm Nhan càng tức giận bao nhiêu thì Mặc Trì Úy càng nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Trì Úy nghiêm mặt hỏi, nếu không giải quyết chuyện này cho ra nhẽ, cô gái nhỏ này của anh chắc chắn sẽ không cho anh sắc mặt tốt cho xem.

“Được rồi, em sẽ cho anh xem xem chuyện tốt mà anh đã làm.”

Đường Tâm Nhan đẩy Mặc Trì Úy ra, lấy điện thoại trong túi ra, đặt bức ảnh được sao chép từ điện thoại của Phượng Cừ trước mặt Mặc Trì Úy.

Sao lại có bức ảnh như vậy?

Mặc Trì Úy cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy bức ảnh mình ôm Triệu Hân Hân, anh không ngờ sự giúp đỡ của anh lại bị kẻ có động cơ thầm kín lợi dụng để phá hoại mối quan hệ của anh với cô gái nhỏ của mình.

“Anh nhìn rõ chưa? Người đang ôm Triệu Hân Hân này là anh đúng không? Anh Mặc?” Đường Tâm Nhan cười lạnh chế nhạo.

Sự việc bức ảnh khiến Mặc Trì Úy ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của Đường Tâm Nhan, khuôn mặt đẹp trai của anh lại nở một nụ cười xấu xa.

“Cô gái, anh thích bộ dáng ghen tuông này của em, nhưng… có điều bị người ta làm cho hiểu lầm như thế này rồi tin sai chồng em là người đàn ông phản bội em, có phải là hơi… ngu ngốc không?”

Mặc Trì Úy nâng chiếc cằm thanh tú của Đường Tâm Nhan lên, hơi thở nóng rực phả lên má cô.

“Gây hiểu lầm?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.”Bức ảnh bày ra ngay trước mắt mà anh còn nói với em là bị người khác gây hiểu lầm, Mặc Trì Úy, anh thật sự cho rằng Đường Tâm Nhan em bị mù sao?”

Vốn dĩ còn đang chờ đợi lời giải thích của Mặc Trì Úy, nhưng cô lại không ngờ rằng mình lại nghe được đáp án như vậy. Điều này khiến Đường Tâm Nhan tức đến phồng mang trợn má, trong đôi mắt to ngấn nước bùng lên ngọn lửa giận.

Bởi vì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan càng thêm ửng hồng, thanh tú khiến trái tim Mặc Trì Úy đập rộn ràng.

“Cô gái, sự mê hoặc của em đối với một người chồng đã sống như một hòa thượng mấy ngày nay chắc chắn là một sự câu dẫn trí mạng.”

Ngón tay trỏ thon dài trắng trẻo của Mặc Trì Úy gõ nhẹ lên đôi môi đỏ hồng kiều diễm của Đường Tâm Nhan.
Bình Luận (0)
Comment