Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 97

Đường Tâm Nhan đứng ở cửa phòng sách, qua cánh cửa thủy tinh, cô nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào lan can, ngón tay kẹp điếu thuốc.

Cô không biết anh đứng đây từ lúc nào, anh mặc áo sơ mi màu đen phối với quần âu dáng bút chì, gió sáng sớm theo bay vạt áo anh, khiến bóng hình anh trông vừa tuấn tú lại lạnh lùng.

Từ xa nhìn lại, anh vừa thần bí lại vừa nguy hiểm, giống như một vị thần không thể nào với tới được.

Đường Tâm Nhan nghĩ tới việc mình thất hứa tối qua, cô vội vàng đi tìm mẹ, không gọi điện báo cho anh biết, trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút áy náy.

Cô cắn môi, mở miệng ra, vừa chuẩn bị lên tiếng thì dường như anh cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đột nhiên quay người lại, nhìn về phía cô.

Đôi mắt đen thăm thẳm, giống như một lưỡi dao sắc bén, muốn chém cô thành hai mảnh.

Đường Tâm Nhan hơi giật mình, người cũng run lên.

Cô đón lấy ánh mắt đen thẳm, lạnh lùng của anh, lông mày bất giác nhíu chặt lại.

Cho dù tối qua cô thất hứa thì anh cũng đâu nhất thiết phải dùng ánh mắt này để nhìn cô đâu!

Hôn nhân của cô và anh chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, không phải sao?

Đường Tâm Nhan bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn tới nỗi nổi cả da gà, cả đêm không ngủ, cô sắp mệt tới nỗi không chịu nổi nữa rồi. Cô không nói gì thêm nữa, cô xoay người đi về phía phòng bếp.

Vừa định đóng cửa lại, thì một sức mạnh rất lớn chặn cửa lại, cánh cửa lập tức bị đẩy ra, cô không chút phòng bị, cả người lùi về sau mấy bước.

Đôi lông mi dài như cánh bướm hơi run lên, cô nhìn khuôn mặt như tảng băng của người đàn ông cùng với đôi mắt nguy hiểm vô cùng đó, hít sâu một hơi.

Trong lòng bất giác xuất hiện một chút hoảng loạn và sợ hãi.

Không gian trong phòng bếp không hề nhỏ, thế nhưng cơ thể cao lớn của anh đứng chắn trước mặt cô, không khí xung quanh dường như đều trở nên vô cùng bí bách.

Đường Tâm Nhan rủ mắt, hít sâu một hơi, giọng nói mang theo chút mệt mỏi: “Xin lỗi, tối qua tôi thất hẹn với anh rồi.”

Cô vừa dứt lời, anh đột nhiên đưa tay ra, kéo áo choàng tắm của cô ra.

Đường Tâm Nhan bị động tác đột ngột của anh làm cho giật nảy mình, đợi đến khi cô nhận ra mọi chuyện thì khăn choàng tắm đã bị cởi ra rồi, cảnh tượng trước mặt của cô cứ thế bị phơi bày ra.

Nhìn thấy vòng một trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, ửng đỏ của cô, ánh mắt Mặc Trì Úy hơi tối lại.

Đường Tâm Nhan không chú ý tới sự biến hóa trong ánh mắt anh, cô cúi đầu, ngón tay run rẩy kéo áo choàng tắm, che trước ngực, rõ ràng cô đã bị hành động của anh chọc tức.

Cô đã xin lỗi vì sự thất hứa tối qua rồi, sao anh còn làm như vậy nữa chứ?

Không cho cô mặt mũi cũng thôi đi, lại còn bất lịch sự kéo áo choàng tắm cô ra nữa!

Phó Tư Thần khốn nạn, người đàn ông này cũng vậy, hai người này đều muốn chọc tức chết cô đúng không?

Thấy người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng lại, Đường Tâm Nhan đỏ ửng mặt, không vui vẻ nói: “Mặc Trì Úy, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, anh dựa vào đâu mà kéo quần áo tôi ra chứ?”

Cơ thể cao lớn, lạnh lùng của Mặc Trì Úy tiến gần về phía cô, gằn giọng nói: “Dấu hôn trên người em từ đâu mà có? Em đã hứa với tôi những gì hửm?” Anh vừa nói, tay vừa sờ vào cổ cô, lực lớn tới nỗi như muốn bẻ gãy cả xương cô ra vậy: “Em đã ly hôn với Phó Tư Thần rồi, lại còn muốn lên giường với anh ta nữa?”

Một loạt những lời chất vấn lạnh lùng, không có chút hơi ấm này khiến Đường Tâm Nhan mơ màng không hiểu gì.

Cô mở to mắt, nhìn thấy sự châm biếm và giá lạnh trong ánh mắt anh, cô hít sâu một hơi.

Một lúc sau, cô mới run rẩy đáp lại mấy chữ: “Mặc Trì Úy, anh là tên khốn nạn!”

Mặc Trì Úy cong moi, cười lạnh: “Đúng, tôi là tên khốn nạn! Phó Tư Thần không khốn nạn đâu đúng không, tối qua anh ta đã khiến em hài lòng rồi, nên em đã hối hận khi kết hôn với tôi đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment