Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 75.7

Nằm ở trên giường, tay Kha Trạch Liệt khẽ co giật, dường như có một luồng lực lượng chống lại anh, không để cho anh hé mí mắt. Nhưng trong lòng Kha Trạch Liệt thế mà lại xẹt qua một gương mặt mỹ lệ, trong đầu anh hiện lên thân hình tuyệt diệu, vẻ mặt hờn dỗi như cô dâu mới gả, một tia phấn hồng phết lên gò má.

Khóe miệng Kha Trạch Liệt nâng lên thoáng qua một nét cười, trong nháy mắt xoá đi vẻ u ám che lấp khuôn mặt trắng bệch của anh, sắc mặt như đã được điểm tô, chợt có một tia huyết sắc.

Lâm Nhược lẳng lặng nhìn Kha Trạch Liệt, thâm tình như bao hàm cả một thế kỷ, khiến tất cả mọi người bên cạnh có chút thất sắc.

Chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu ra, mờ mịt quan sát cảnh sắc xung quanh, màu sắc trắng xanh trên trần nhà giống như một khối giấy Tuyên Thành phủ trước mặt Kha Trạch Liệt, khiến Kha Trạch Liệt không khỏi sững sờ, quay qua bên cạnh thấy nhiều loại dụng cụ, hiểu rõ khép mí mắt lại, một chút mệt mỏi thoáng hiện trên chân mày.

Lâm Nhược đột nhiên vọt tới, dùng sức vỗ lên cửa sổ Kha Trạch Liệt, trên khuôn mặt trắng bệch nhiều hơn một tia đỏ ửng tươi thắm, giống như chính cô mới bị bệnh. Trên đôi môi đỏ thắm khẽ trắng bệch, nhưng cái màu đỏ kiều diễm ấy lại tiến vào trong con mắt Kha Trạch Liệt, trong lòng Kha Trạch Liệt vô cùng sửng sốt.

Trên môi Lâm Nhược còn lưu lại vết máu nhỏ đã hơi đông lại, để lại dấu vết nhàn nhạt, Kha Trạch Liệt hơi sững sờ, là bởi vì anh sao? Vẻ thâm thúy trong ánh mắt khiến Lâm Nhược có chút nhìn đến ngây người, biết rõ giờ phút này không phải thời khắc động tình, lập tức dùng khẩu hình với Kha Trạch Liệt, "Chờ, em đi gọi bác sĩ."

"Bác sĩ, bác sĩ. Kha Trạch Liệt tỉnh rồi, ông mau đi xem anh ấy một chút đi." Lâm Nhược không chút hình tượng nào chạy vào phòng làm việc của bác sĩ trực ban, đột nhiên vọt tới trước mặt bác sĩ, lớn tiếng đánh thẳng về phía bác sĩ đang ngủ gật hô. Quả nhiên đạt được mục đích của cô, một tiếng liền muốn đánh thức vị bác sĩ từ trong mộng kia.

Bác sĩ chấn động cái đầu bất thình lình giật một cái, màng nhĩ mãi vẫn không trở lại bình thường, một lúc lâu mới khôi phục thính giác, mờ mịt ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Nhược, sau đó mới đưa lời của Lâm Nhược ra nghiệm, hiểu rõ thông suốt, xoay người rút bản kiểm tra phòng bệnh từ trên giá sách ra, tiện tay mang ống nghe theo.

"Đi thôi, Kha Trạch Liệt phải không?" Bác sĩ ngóc đầu đi phía trước, hướng về phía Lâm Nhược mặt mũi tràn đầy hưng phấn mở miệng, trong mắt chớp qua một nụ cười.

Lâm Nhược nghe bác sĩ nói chuyện với mình, suy nghĩ tựa như con thoi, một màn vui vẻ trong tròng mắt đen nhánh kia bất luận kẻ nào cũng không làm tổn hại được, "Tựa như, bác sĩ, thân thể của anh ấy như thế nào?"

Bác sĩ sải bước trên hành lang nhíu nhíu mày, ngoài cửa sổ màn đêm đã phủ xuống, đã là nửa đêm, những ngôi sao tựa như từng viên kim cương khảm trên bầu trời, bỗng nhiên lấp lánh phát ra mỹ cảm khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái kì lạ, chỉ là một khắc xinh đẹp kì diệu này, lại không có người thưởng thức.

Bác sĩ đi trên hành lang, nhìn vào trong phòng bệnh Kha Trạch Liệt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hào sảng, mặt mày không hề lộ vẻ mất kiên nhẫn khi bị người khác đánh thức từ trong mộng đẹp. Kha Trạch Liệt chỉ cần vừa xảy ra chuyện gì, thì đều là do ông một tay băng bó xử lý, từ khi Kha Trạch Liệt tiến vào quân ngũ tới nay, bác sĩ đã nhìn anh đi từng bước một từ một người lính đặc chủng bình thường bò đến vị trí Trung tá.

Người khác không biết Kha Trạch Liệt nỗ lực cố gắng, ông lại có thể không biết sao? Mỗi một lần làm nhiệm vụ, đều không xem mình là một người bình thường mà đối đãi, không một chút nghĩ đến mình cũng sẽ bị thương chảy máu, thậm chí hy sinh. Còn có một lần đem Kha Trạch Liệt từ bên bờ vực sống chết cứu lên, Kha Trạch Liệt sau khi tỉnh lại câu nói đầu tiên không phải đối với ông cảm tạ, mở miệng ra lại là một câu: "Đã là lúc nào rồi, nhiệm vụ tôi đảm nhận còn chưa kết thúc, đưa tôi tới bệnh viện làm gì?"

Một màn kia khiến bác sĩ khóe miệng trong lúc vui vẻ mang theo một tia kiêu hãnh, tựa như trưởng bối Kha Trạch Liệt, từ ái đối với Kha Trạch Liệt không thể ít hơn so với bất cứ ai "Kỳ tích, thật là kỳ tích." Bác sĩ lật xem bản bệnh án trong tay, giữa hai lông mày vui sướng nhướng lên, khiến Lâm Nhược khóe miệng kéo ra một nụ cười nhàn nhạt.

Ánh mắt hiếu kì nhìn về phía bên trong như xem bảo vật trân quý, không ngừng quan sát mọi thứ xung quanh Kha Trạch Liệt, mở miệng cười, "Thằng bé thật sự là người đàn ông tốt, phải biết quý trọng." Nói xong, sau khi vỗ vỗ bả vai Lâm Nhược, cười đi vào.

Nghe được tiếng cười quen thuộc, Kha Trạch Liệt có chút gian nan quay đầu, liếc bác sĩ một cái, trong con ngươi chứa đầy lo lắng, lại liếc nhìn đến Lâm Nhược mặt đỏ tới tận mang tai sau khi dời tầm mắt từ bác sĩ đến trên người mình, trong thanh âm lộ ra một tia mệt mỏi nồng đậm, "Ông khi dễ vợ tôi? Đáng chết, nếu ông đây không phải nằm chỗ này, ông đây liền. . . . . ." Làm bộ hung ác, khóe miệng lại thoáng hiện lên nụ cười hào phóng, hướng về phía bác sĩ quơ quơ quả đấm cường mạnh.

Bác sĩ một phen không khách khí đánh vào vết thương trên bả vai Kha Trạch Liệt, trên mặt lộ ra nét tà ác cười xấu xa, "Vợ cậu thật xinh đẹp." Tham luyến chơi bời trong con ngươi khiến Kha Trạch Liệt hận không thể từ trên giường nhảy dựng lên cùng bác sĩ quyết sống chết một phen, chuyển con mắt nhìn Lâm Nhược đang chờ đợi bên ngoài cửa sổ, thâm tình tựa một đời đong đầy trong con mắt.

Trong nháy mắt, bóng dáng Lâm Nhược liền biến mất ngoài cửa sổ, một giây kế tiếp, Lâm Nhược liền xuất hiện trong phòng bệnh ICU. Trợn mắt nhìn bác sĩ, tức giận trong con ngươi khiến Kha Trạch Liệt cũng cả kinh, "Lâm Nhược, em di chuyển tức thời à?"

Lâm Nhược cũng không để ý tới Kha Trạch Liệt, con mắt trợn thật lớn, gương mặt khó chịu, giận dữ hét: "Ah, mới vừa rồi lúc cho tôi vào thăm Kha Trạch Liệt bắt làm phiền toái như vậy, bây giờ chính ông không mặc y phục cách khuẩn lại vào được, ông cho là tôi dễ bị bắt nạt vậy à? Còn đánh Kha Trạch Liệt, ông...ông ông. . . . . ."

Lâm Nhược làm bộ tìm kiếm công cụ bên cạnh, cuộn tay áo lên định trừng trị gã bác sĩ, nghiêm túc trong con mắt khiến khóe miệng Kha Trạch Liệt kéo lên một nụ cười thật lòng. Thấy bác sĩ không ngừng hướng mình cầu xin tha thứ, trong mắt chớp qua một tia uất ức, "Kha Trạch Liệt, cậu mau khuyên nhủ vợ cậu đi, nói chúng ta chỉ là vui đùa một chút, mẹ kiếp, này. . . Cậu thấy chết mà không cứu à. . . . . ."

Kha Trạch Liệt cười quay đầu, ánh mắt lại không nhịn được theo trên người Lâm Nhược, nhu tình trong đôi mắt như một vùng biển rộng mênh mông, tất cả đổ dồn vào trên người Lâm Nhược, trên gương mặt mỹ lệ của Lâm Nhược rộ lên đỏ ửng khả nghi, đây được coi là yêu anh sao?

"Kha Trạch Liệt, anh có đau hay không?" Thật vất vả khuyên Lâm Nhược dịu xuống, ánh mắt của Kha Trạch Liệt nhìn Lâm Nhược giống như keo 502, như muốn cố định Lâm Nhược trên mặt đất, tròng mắt Lâm Nhược nổi lên ý cười hờn dỗi, mất tự nhiên chuyển ánh mắt, ngượng ngùng rồi lại nhìn thẳng vào mắt Kha Trạch Liệt.

Nhìn Lâm Nhược rốt cuộc đem lực chú ý từ trên người mình dời đi, bác sĩ đứng ở góc tường lớn tiếng hít thở, trên mặt vẫn là bộ dạng chưa tỉnh hồn, không ngờ phụ nữ đều khủng bố như vậy. Chẳng hề giống với tướng mạo thoạt nhìn mảnh mai như vậy, thật là người không thể chỉ nhìn bề ngoài, biển sâu không thể đo lường, một câu khốc như vậy quả là không sai tí nào.

Kha Trạch Liệt khuyên ngăn Lâm Nhược, khiến Lâm Nhược đến bên cạnh mình, không phải là vì cứu cái vị lão gia bác sĩ không biết xấu hổ đó, mà là đau lòng thân thể Lâm Nhược chạy tới chạy lui khắp phòng bệnh mệt chết rồi, vốn là đêm hôm khuya khoắt mà bản thân lại trông nom ở cửa phòng bệnh, chắc là một cái chợp mắt cũng không có.

Nếu nói không đau lòng là không thể, Kha Trạch Liệt vươn tay dịu dàng xoa nhẹ đỉnh đầu Lâm Nhược, thâm tình trong tròng mắt khiến bác sĩ vốn đã quen bộ dáng lạnh lùng kiêu ngạo của anh nổi cả da gà, "Choáng nha, trước kia tôi thế mà lại chưa từng thấy qua cái bộ dạng của người này!"

Bác sĩ không ngừng quẫy quẫy cánh tay mình, như là muốn đem toàn bộ da gà trên cánh tay rớt xuống, để chúng an ổn tách khỏi mình.

Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, một vị bác sĩ nào đó bị xem thường triệt để, cuối cùng vẫn là Lâm Nhược thấy bác sĩ đáng thương, cho một lời nhắc nhở ấm áp, "Bác sĩ, tôi xem cũng đã muộn lắm rồi, không thì ông xem thân thể Kha Trạch Liệt một chút rồi về đi thôi. Thật xin lỗi, làm phiền ông."

Lâm Nhược đột nhiên hóa thành thân phận tiểu kiều thê dịu dàng, khiến bác sĩ còn đang mới vừa ở thời khắc cảm thán kinh hồn nhất thời sững sờ tại chỗ, âm thanh ngọt ngào tựa như từ trên truyền hình truyền tới, có ma lực lôi cuốn lòng người, hút toàn bộ tầm mắt cùng suy nghĩ người ta vào, một chút cũng không lưu lại.

Trong mắt nhìn Lâm Nhược chớp qua vẻ hài lòng, không ngờ Kha Trạch Liệt ánh mắt người này cũng không tệ lắm, quả nhiên, cái gã không cận thị này đúng là tốt thật! Thản nhiên đỡ cái kính trên sống mũi lên cao, bác sĩ đi lên trước nhanh chóng kiểm tra thân thể cho Kha Trạch Liệt. Vốn cho là Kha Trạch Liệt ít nhất phải hai ba ngày mới có thể khôi phục lại đang ngay buổi tối đầu tiên liền tỉnh, đây đúng là không thể coi là người mà!

Bác sĩ đã cho Kha Trạch Liệt lên tiêu chuẩn cao, không ngờ Kha Trạch Liệt lại giúp lão sư hắn sáng lập kỳ tích y học, lần này khẳng định lại có thể thêm tiền thưởng. Bác sĩ nhàn nhạt cười, không biến sắc ở trên vết thương Kha Trạch Liệt tăng áp lực, ai kêu tiểu tử này khi hắn vẫn còn chuyên tâm kiểm tra thân thể cho anh lại tán gái cơ chứ, không biết hắn tuổi đã cao như vậy vẫn còn độc thân sao? Thiệt là, đùa giỡn ngọt ngào cái gì.

Bác sĩ tràn đầy lời oán hận, tròng mắt chăm chú quan sát Kha Trạch Liệt, mặt kỳ vọng Kha Trạch Liệt bày ra vẻ cơm thiu.

Trong lúc đó Kha Trạch Liệt âm thầm nhíu nhíu mày, Lâm Nhược cẩn thận chú ý đến nơi này một chút, miệng vội vàng gần sát Kha Trạch Liệt, quan tâm hỏi "Kha Trạch Liệt, anh làm sao vậy, khó chịu chỗ nào, bác sĩ ở đây, anh mau cùng ông ta trao đổi chút đi."

Khóe miệng Kha Trạch Liệt lặng lẽ co rút, hung hăng liếc mắt một cái nhanh chóng dời tay ra khỏi bác sĩ, trong con ngươi chợt lóe lên hận ý không bị Lâm Nhược bắt được, đợi đến khi Lâm Nhược quan sát vết thương Kha Trạch Liệt vài lần, nghi ngờ nháy mắt mấy cái, "Lạ thật, chỗ này cũng không có cái gì khác lạ mà. Bác sĩ, mới vừa rồi con mắt Kha Trạch Liệt thế nào lại trợn trắng lên vậy hả?"

". . . . . ." Bác sĩ âm thầm chảy mồ hôi, hắn làm sao nói cho Lâm Nhược được, Kha Trạch Liệt chảy mồ hôi là bởi vì mình không muốn nhìn bọn họ ở trước mặt hắn tình tứ hạnh phúc, đang âm thầm làm chuyện xấu.

Ho nhẹ một tiếng, cố gắng đem không khí hòa hoãn lại, bầu không khí tràn ngập mùi vị kỳ dị thật khiến người ta không thể chịu nổi, bác sĩ cởi nút áo blouse trắng, thái độ có chút không thoải mái cùng lúng túng, trịnh trọng mở miệng, "Có lẽ là bởi vì thân thể Kha Trạch Liệt khôi phục quá nhanh, một chút phản ứng nho nhỏ bình thường, không cần, không cần lo lắng nữa."

Thấy bác sĩ miệng nói vậy, Lâm Nhược rất ngây thơ liền tin lời nói dối của bác sĩ, cười yếu ớt vỗ vỗ gương mặt Kha Trạch Liệt, vẻ mặt thân thiết mà xuân sắc, tựa thiên sứ từ trên đường đến nhân gian du ngoạn, làm cho lòng người nảy sinh tốt đẹp.

"Kha Trạch Liệt, anh đói chưa?" Lâm Nhược nhìn Kha Trạch Liệt, lấy một cái ghế ngồi xuống bên người Kha Trạch Liệt, không chút ý thức được hành động của mình đã có chút quá mức thân mật, không nhìn thấy nét mặt Kha Trạch Liệt ngây ngẩn.

Đây chính là cảm giác khi được người trong lòng quan tâm sao? Kha Trạch Liệt nhất thời cảm giác mình muốn hạnh phúc đến tung bay lên không trung rồi, trong lòng tựa như ăn vụng được kẹo đường, trong nháy mắt ngọt đến tận tim. Nhất định là hiện tại hắn đang sống trong hộp kẹo đường rồi, cho nên quên mất mùi vị khổ sở.

Mới vừa còn cảm thấy toàn thân giống như tan xương nát thịt, nhất thời liền biến mất không thấy nữa, chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ này ở bên cạnh mình, đau đớn nào cũng không quan trọng.

Chuyện hạnh phúc nhất chính là thời điểm anh cần em, em ở đây bên cạnh anh. Cuộc đời này, còn cầu gì nữa?

Nhờ Lâm Nhược cùng bác sĩ hết lòng chăm sóc, Kha Trạch Liệt không quá một tuần lễ không sai biệt lắm liền khỏi hẳn, vết thương đạn bắn trên bả vai cũng lấy tốc độ kỳ tích mà khỏi hẳn, vảy kết trên bả vai xem ra có chút kinh khủng, vì thế Lâm Nhược cười nhạo Kha Trạch Liệt không ít.

"Một người đàn ông trên người không có vết sẹo thương tổn, giờ còn giống vậy sao?" Kha Trạch Liệt sau khi xoay xoay cái đầu, quay lại thấy Lâm Nhược thế nhưng đã rời đi, tầm mắt hướng cửa phòng bệnh nhìn, cũng không thấy bóng dáng của Lâm Nhược, cau mày không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

"Ha ha ha." Tiếng cười hào phóng của Lâm Nhược đột nhiên vang lên trong phòng bệnh, tựa như tiếng cười trong phim truyền hình đang phát bên tai Kha Trạch Liệt vậy, anh trước kia sao lại cảm thấy Lâm Nhược là một cô vợ nhỏ để cưng chiều đây? Ảo giác, thần diệu (thần kì, kì diệu) đều là mây trôi.

Kha Trạch Liệt chuyển tầm mắt một cái, thì ra Lâm Nhược đã sớm cười úp sấp trên mặt đất, không trách được mới vừa rồi tìm hoài cũng không thấy bóng dáng của Lâm Nhược. . . . . .

Nhưng mà cảm giác nghẹn họng không nói nên lời chính là như vầy sao? Kha Trạch Liệt nhất thời mờ mịt, mình đến tột cùng là tìm dạng vợ quái gở gì vậy. . . . . . Shrek sao?
Bình Luận (0)
Comment