Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 76.2

Lâm Nhược thấy Ngụy Khải chẳng có chút để ý nào đến chuyện vừa rồi, vẫn còn rất tự nhiên bật cười, trên gương mặt của Lâm Nhược cũng xuất hiện một phần thoải mái mỉm cười, có lẽ là mình nghĩ nhiều thôi. Ngụy Khải không phải là người quá để ý như vậy, cô vẫn luôn biết điều đó.

Lâm Nhược cũng lấy lại nụ cười nhàn nhạt, ngoài miệng không lên tiếng nói một câu nào nữa. Âm thanh sang sảng dứt khoát của Kha Trạch Liệt từ sau lưng truyền đến: "Lâm Nhược, anh chuẩn bị xong rồi, em cũng chuẩn bị một chút đi, nhìn em thật xấu, cũng có thể sánh ngang với tên ăn mày rồi đấy."

......

Cái tên Kha Trạch Liệt rắn độc này một chút cũng không thay đổi, khóe miệng Lâm Nhược khẽ nhếch lên một tia mỉm cười thản nhiên, cười xoay mặt nghênh đón Kha Trạch Liệt, thái độ thoải mái mà lạnh nhạt, "Em đây cũng đã có nơi có chốn rồi, xấu xí một chút thì có quan hệ gì?"

Một màn ngây thơ trên gương mặt mỹ lệ kia tựa như chắp bút hoạ long điểm tình, khiến Lâm Nhược xem ra đặc biệt xinh đẹp. Lâm Nhược làm bộ dáng nũng nịu mà Ngụy Khải chưa từng thấy qua, biết Lâm Nhược muốn cùng Kha Trạch Liệt ra ngoài, trong mắt Ngụy Khải xuất hiện một vẻ cô đơn, khóe miệng nhếch lên, kéo ra một ý mỉm cười nhạt nhẽo, "Chủ tịch, cô có việc vội phải đi, tôi cúp."

Lâm Nhược gật đầu một cái, tròng mắt nhìn Ngụy Khải, giống như lo lắng cái gì, đột nhiên mở miệng: "Ngụy Khải, đã có ai từng nói với anh lúc không muốn cười cũng đừng cười, cười so với khóc còn khó coi hơn."

Ngụy Khải sững sờ, sau đó liền nhìn đến cửa sổ video lập tức tối sầm, sau là một màn tăm tối, tựa như chính nội tâm anh. Vì Lâm Nhược bước đến, lập tức trở nên rực rỡ ánh sáng, nhưng đợi đến lúc Lâm Nhược rời đi, lại lần nữa trở lại thời khắc u tối.

Hay cứ vẫn là u tối, so với Ngụy Khải, ít nhất anh đã thành thói quen, cũng sẽ không nhìn đến cái vẻ cô đơn của bản thân trong đáy mắt, cũng sẽ không thấy người khác hạnh phúc trên khuôn mặt tràn ngập vui sướng. Những thứ kia anh đều không có.

Lâm Nhược nhanh chóng xử lí tốt chuyện của mình, hang hái xách túi đi ra cửa, trên khuôn mặt không hề có một tia mất hứng. Lần đầu tiên cho mình nghỉ buổi sáng, còn không biết là dạng cảm giác gì, hình như thực kích thích.

"Chúng ta đi đâu?" Lâm Nhược đứng bên cạnh Kha Trạch Liệt, quay đầu hỏi, trên khuôn mặt mĩ lệ trắng ngần xuất hiện một màn mong đợi, Kha Trạch Liệt nhìn gương mặt Lâm Nhược, cười nhạt, đây chính là tương lai anh đã chọn.

Tốt nhất tương lai này, chúng ta cùng nhau tạo nên.

Kha Trạch Liệt không trả lời vấn đề của Lâm Nhược, ngược lại một phát bắt lấy tay Lâm Nhược, chạy như bay trên hành lang, nụ cười trên mặt đầy sảng khoái, để lộ ra ánh sáng ấm áp, khiến Lâm Nhược cũng không nhịn được mà nhấc chân chạy, đón gió thổi lất phất, giống như trở lại những năm tháng tuổi trẻ xanh miết đầy sức sống.

Khi đó theo đuổi những cậu con trai áo sơ mi trắng, không hề có ở cô, về sau cuộc sống nảy sinh, công việc của Lâm Nhược lại xuất hiện những người con trai mặc áo sơ mi một màu xanh nhạt quanh năm suốt tháng, chính anh đã thay thế một năm áo sơ mi trắng kia, cho Lâm Nhược cả đời hạnh phúc cùng ấm áp, khiến Lâm Nhược không còn cô đơn nữa.

Không khí dưới ánh mặt trời, đều mang một tia mùi vị ấm áp, đó là một loại thanh âm tràn ngập tư vị thường ở Lâm Nhược gần đây, thứ mùi đó, không biết phải miêu tả như thế nào. Kha Trạch Liệt lôi kéo Lâm Nhược trên ngã tư đường chạy như điên, nghênh đón vô số sự chú ý của người đi đường, nhưng Kha Trạch Liệt cũng không dừng bước lại, mà tiếp tục ở trước mặt mang theo Lâm Nhược chạy.

Giống như ở một thế giới vô hình nào đó vượt mọi chông gai, chỉ vì để chiếm được nụ cười của công chúa. Đơn thuần nhỏ bé như vậy, chính là chiếm được một phép màu bí mật để công chúa vui vẻ. Chỉ có người yêu nhau mới biết.

Không mục đích ở trên đường chạy, nếu như Kha Trạch Liệt mở miệng nói cho Lâm Nhược, anh cũng không nghĩ kỹ muốn đi tới nơi nào, liệu có bị Lâm Nhược nhặt một cái chảo lên đánh bay hay không, nhân tiện còn phải nói một câu: "Anh nhất định sẽ trở lại." Chỉ là trong thế giới của anh không có niềm vui tràn ngập, chỉ có cái người đàn ông tên Ngụy Khải đó, hẳn là thích Lâm Nhược.

Mỗi ngày đều sẽ tới bệnh viện đưa bữa ăn sáng cho Lâm Nhược và văn kiện, ngày ngày không sót, cùng Lâm Nhược nói chuyện với vẻ mặt dịu dàng, coi như Lâm Nhược nhìn không thấu, nhưng Kha Trạch Liệt cũng biết, đó là vẻ mặt của người đang yêu. Kha Trạch Liệt nghĩ tới đây, không khỏi có chút không yên lòng liếc Lâm Nhược một cái.

Lâm Nhược nhận thấy được cái liếc đầy vẻ băn khoăn của Kha Trạch Liệt, trong mắt chớp qua một tia nghi hoặc, mờ mịt nháy mắt mấy cái giống như là hỏi thăm nhìn Kha Trạch Liệt.

Nhưng Kha Trạch Liệt lại xoay đầu lại, để anh phải mở thế nào miệng, chẳng lẽ lại nói: "Anh cảm thấy cái người gọi là thư kí kia có vẻ thích em, em thấy thế nào?"

Không đúng, đây là ** tình tiết kịch bản chỉ ở thanh niên mới có, anh mới không diễn cảnh như vậy. Thế giới của Lâm Nhược rất bận rộn, hiếm khi Lâm Nhược sắp xếp được thời gian cùng anh ở một chỗ điên khùng, đây là anh đã tu được phúc phận ba đời rồi.

Lâm Nhược không ngừng chạy trốn, dưới chân không khỏi có chút cảm thấy mệt nhọc. Nhìn Kha Trạch Liệt, trong mắt chớp qua một tia nghi vấn, "Kha Trạch Liệt, anh rốt cuộc muốn dẫn em đi nơi nào?"

Kha Trạch Liệt liếc Lâm Nhược một cái, trong mắt loé lên một tia thâm ý, vui vẻ cười cười liếc qua Lâm Nhược: "Một lát em sẽ biết."

Lâm Nhược đầy bụng nghi vấn tiếp tục chạy trốn, dưới chân không tự chủ bưới đi, chân bắt đầu trở nên tê rần, tựa như không phải thuộc về mình. Kiên trì một lát, Lâm Nhược lập tức liền dừng lại, ở ngay tại chỗ thở hổn hển, thật sự là chạy hết nổi rồi.

"Không làm, em thật sự là chạy hết nổi rồi." Lâm Nhược ngồi chồm hổm trên mặt đất đùa bỡn vô lại, một bộ thái độ không vui vẻ phối hợp khiến Kha Trạch Liệt có chút bất đắc dĩ, dầu gì cũng kiên trì một chút nữa chứ, sắp đến rồi. Kha Trạch Liệt chuyển con mắt vừa nghĩ, liền đem Lâm Nhược đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ăn vạ bế lên.

Trong ngực Lâm Nhược theo bản năng vòng chắc cổ Kha Trạch Liệt, trên gương mặt mỹ lệ xuất hiện một màn khiếp sợ, không nghĩ tới Kha Trạch Liệt sẽ tự đem mình ôm lên, xúc động không nói ra miệng ở trong lòng lưu động, cảm giác rung động lần này, khiến Lâm Nhược ghi tạc trong lòng thật sâu, Kha Trạch Liệt, em vẫn chưa nói cho anh biết, thật ra thì em đã xem anh như người thân trong nhà, chính xác mà nói là người đàn ông của em.

Thuận tình ngoan ngoãn áp gương mặt vào bả vai Kha Trạch Liệt, xuyên qua lớp y phục cảm nhận nhiệt độ của Kha Trạch Liệt, thân nhiệt 37 độ này khiến Lâm Nhược cảm thấy rất an tâm. Ở trong ngực Kha Trạch Liệt, Lâm Nhược cơ hồ cũng không hề bị xóc nảy, không hổ là người từ trong bộ đội ra, so với người bình thường quả nhiên là lợi hại hơn nhiều.

Đột nhiên đem tầm mắt nhìn về phía trước, phía trước là một tiệm chụp ảnh rất lớn, bên ngoài cửa kính để rất nhiều kiểu dáng mới lạ, Lâm Nhược chưa bao giờ thấy qua những kiểu này, trên gương mặt xuất hiện vẻ yêu thích, vô lại khẽ kéo khiến Kha Trạch Liệt ngừng tiếp tục chạy trốn, trong con ngươi xuất hiện vẻ yêu thích khiến Kha Trạch Liệt sửng sốt.

Nhưng là trước mặt, Lâm Nhược tung người một cái, từ trong lồng ngực Kha Trạch Liệt nhảy ra, khéo léo hướng camera đi tới, một màn tĩnh lặng trong đôi mắt kia là dáng vẻ Kha Trạch Liệt chưa từng thấy qua.

Lâm Nhược đưa tay che kính, lộ ra cửa sổ thủy tinh, nhìn thật sâu vào áo cưới bên trong, lẫn trên màu trắng...
Bình Luận (0)
Comment