Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên nhìn khuôn mặt người đàn ông xa lạ trước mặt, không hiểu lời hắn nói có nghĩa là như thế nào.
Trang Ngụ Quân không có mẹ, nàng coi nó là con của mình hết mực yêu thương. Nếu như cái Ngụ Quân cần chỉ là có mẹ, như vậy thì nàng nguyện ý. nhưng mẹ Trang Ngụ Quân còn có một thân phận khác, chính là vợ của vị tỉnh ủy thư ký này. Nó sẽ không quên chứ?
Bọn họ lúc này mới là lần thứ tư gặp mặt, mỗi lần cũng không có trao đổi gì, hắn là từ nơi nào sinh ra chẳng lẽ muốn kết hôn cùng nàng hay sao?
"Có phải cô không muốn?" Trang Dịch Sính hỏi, chậm rãi híp mắt.
Hạnh Nhược Thủy không biết trả lời làm sao, chẳng lẽ nói tôi không muốn làm vợ anh sao? Hình như người ta không có hỏi mình có đồng ý hay không đồng ý làm vợ của anh ta! Suy nghĩ một chút, cô nói: "Những học sinh này đều giống như con của tôi, bọn chúng nếu như nguyện ý coi tôi như là mẹ chúng, tôi cũng không có gì phải để ý."
" không phải bọn chúng, chỉ có Trang Ngụ Quân."
Hạnh Nhược Thủy 囧. Đang lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, cô thở phào nhẹ nhõm. Lấy điện thoại di động ra, đối với hắn lắc lư."Xin lỗi, tôi nghe điện thoại."
Để điện thoại lên tai, nàng sải bước đi ra phòng cứu thương.
Trang Dịch Sính tự nhiên nhìn ra cô là mượn cơ hội chạy lấy người, chỉ là cũng không có ngăn lại. Có lẽ có một ngày, cô sẽ đồng ý.
......
Kể từ khi nhận được điện thoại của Trường không, Hạnh Nhược Thủy cảm thấy mắt phải của mình nhảy dồn dập. Nhịn đến tối, rốt cuộc không nhịn được hỏi bạn thân: "Bội Thi, cậu có nghe Phó Bồi Cương nhà cậu có nói sắp tới phải huấn luyện bí mật gì hay không?"
Đàm Bội Thi đang mải mê xem tử vi trên tivi, đầu cũng không suy nghĩ liền trả lời hai chữ: " không có."
Trường không cùng Phó Bồi Cương lúc nào cũng luôn ở chung một chỗ, mỗi lần làm nhiệm vụ đều như vậy, lần này thế nào lại không phải đây? Có thể xảy ra chuyện gì hay không? không được, nàng phải gọi điện thoại cho Trường không.
Đứng lên lại, cầm ống nói lên ấn dãy số. Chờ bên kia truyền đến tiếng nhắc nhở đã tắt máy, nàng mới nhớ tới Trường không nói mấy ngày nay không thể liên lạc với bên ngoài.
"Nhược Thủy, làm sao vậy?" Động tĩnh lớn như vậy, cũng đem Đàm Bội Thi làm cho kinh sợ.
Hạnh Nhược Thủy lắc đầu một cái, xoa xoa mi tâm."Trường không gọi điện thoại nói anh ấy mấy ngày nay phải tham gia huấn luyện bí mật, không thể liên lạc với bên ngoài, nhưng anh ấy từ trước đến giờ không phải làm gì đều cùng Phó Bồi Cương cùng làm sao? Tớ thấy lo lắng......"
Đàm Bội Thi dừng một chút, ngay sau đó trợn mắt một cái."Làm ơn đi, Phó Bồi Cương cùng đội trưởng cấp bậc rất bất đồng. Rất nhiều đội trưởng cùng nhau hành động, Phó Bồi Cương không có tư cách tham gia đâu, cậu đừng đa tâm!"
Hạnh Nhược Thủy suy nghĩ một chút cũng thấy có lý. Trường không dù sao cũng là đội trưởng, cùng cấp dưới đâu có giống nhau.
......
Thành phố B. Tử Vân thủ phủ.
Thương thế kia mặc dù cũng nặng, nhưng dù sao cũng chỉ là bị thương da thịt, thoa thuốc lên lành lạnh cũng không còn bị thương nặng như vậy nữa rồi.
Ưng Trường không sớm đã tỉnh, chỉ là còn nhắm mắt nằm im. Mẹ hắn ở bên tai thút tha thút thít, khóc đến rất đau lòng. Vì Nhược Thủy, hắn chịu đựng vẫn không nhúc nhích, càng không mở miệng an ủi.
Mãi cho đến giờ cơm tối, mẹ hắn mới rời khỏi phòng của hắn.
Ưng Trường không động động người có chút cứng ngắc, thở ra một hơi. Cha hắn xuống tay thật nặng, lúc này gọi là cái mông nở hoa cũng không sai. Chỉ là, nếu như cái mông nở hoa có thể giải quyết vấn đề, vậy cũng đáng giá.
Mẹ hắn không biết có phải là lo lắng hắn cơm nuốt không trôi, một lúc sau đã trở lại.
"Trường không, con đã tỉnh? Như thế nào, còn đau không? Con đúng là đồ ngốc, cũng không biết cầu xin cha con tha thứ, cứ như vậy gắng gượng!" Thao thao bất tuyệt, giọng nói tràn đầy đau lòng.
"Mẹ, con không sao. không phải là đánh cho một trận sao? Mẹ nhìn trên người con này, so với mấy vết thương đáng sợ kia, cũng chưa bằng sao?" Những vết thương kia, hơn phân nửa là vết thương đạn bắn, nổ hoặc là vết đao.
hắn nhắc tới như vậy, Dương Tử Vân lại đau lòng. Con trai làm lính đã chịu nhiều khổ cực như vậy, lúc nãy lão già còn đánh con như vậy, lão già đáng chết này!
"Con có đói bụng không. Mẹ mang thức ăn cho con, cho con ăn." Nghĩ đến có thể cho con trai ăn cơm, Dương Tử Vân cũng rất hưng phấn. Đứa con này từ nhỏ, sau hai tuổi cũng không cho người khác đúc, kiên trì muốn chính mình tự ăn. Để cho bà làm mẹ, rất không có cảm giác.
Ưng Trường không bỗng nhúc nhích thân thể, xoay mặt hướng vách tường."Con không đói bụng, cũng không có khẩu vị gì. Mẹ, con muốn ngủ, mẹ ăn trước đi."
"Con sao có thể không ăn cơm được? Con trai, con ăn một chút đi, nửa bát cũng được, hả?" Dường như lúc hắn trước hai tuổi cho ăn cũng không khó khăn như vậy.
Ưng Trường không dứt khoát không để ý, hô hấp từ từ trở nên đều đặn, giống như đã ngủ rồi.
Dương Tử Vân đứng ở bên giường một hồi, thở dài một cái. Bà biết, con trai là đang trách tội bà. nhưng người làm mẹ trong thiên hạ, ai lại nguyện ý nhìn con mình cưới một cô gái đã đi qua hôn nhân một lần, thậm chí còn vì nữ nhân này mà tự hủy tương lai?
Cửa phòng đóng lại rồi, Ưng Trường không bỗng chốc mở mắt, vội vàng bò dậy. Làm động tới cái mông bị thương, đau đến nhe răng. Rắc rắc, đem cửa khóa trái lại.
Điện thoại di động dĩ nhiên là bị lấy đi. Máy vi tính không có điện, nhưng ngược lại lại có mạng Internet.
Đi tới phía trước cửa sổ nhìn, mười bước một đình năm bước một đồi đều bị người canh giữ. không cần nhìn, ngoài cửa khẳng định cũng là loại tình trạng này. Kéo rèm cửa sổ lên, che miệng ngáp một cái, bò lại lên trên giường. Vừa đúng tối hôm qua ngủ không ngon, bây giờ có thể ngủ bù. Có đầy đủ thể lực mới có thể làm chuyện tốt.
Buông lỏng thần kinh, hắn rất nhanh đi vào giấc ngủ sâu. Trong mộng, có một cô gái bé nhỏ đáng yêu, nụ cười động lòng người càng không ngừng nở rộ. Ghé vào lỗ tai hắn, tiếng cười giống như tiếng chuông ngân......
Khi Ưng Trường không tỉnh lại, đêm khuya yên tĩnh, trời đất một mảnh hắc ám. Giơ tay lên nhìn ra bên ngoài, là ba giờ sáng.
Vén chăn lên xuống giường, lục lọi ấn xuống nút mở máy vi tính, sau đó đặt nó lên trên giường đắp chăn. Lại chui vào đáy giường, từ dưới ván giường lấy các thứ ra. Kết quả không cẩn thận đụng phải vết thương, một hồi nhe răng đau đớn.
Chờ đau đớn trở lại bình thường, vén chăn lên, quả nhiên máy vi tính đã thành công mở máy. Vội vàng mở ra phần điều chỉnh âm thanh, đổi thành trạng thái im lặng.
Phần mềm chat vừa vặn hiện lên, đầu chim cánh cụt liền nhảy không ngừng. Mở ra, quả nhiên là cái tên Hiên Viên kia. không có người online, mở phần tài liệu, đánh"Cố gắng lên", còn có một đao máu dầm dề.
Tốc độ internet cũng không tệ lắm, rất nhanh tài liệu liền tiếp thu xong. Tùy ý cho tên kia đánh cá nhe răng biểu tình, mở ra tài liệu. Trong đó là bản vẽ mặt phẳng một phòng ốc, những thứ khác đều là có vị trí bất đồng hội tụ vào trong hình phòng ốc.
Đó là một cái biệt thự, kiến tạo vô cùng hào hoa tinh xảo. Mà hắn bảo vệ hệ thống phòng ngự cũng phải làm đến nơi, cơ hồ từng cái góc cũng suy tính đến, yêu cầu thần không biết quỷ không hay đi vào toàn thân mà lui cũng rất không dễ dàng.
Ưng Trường không vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, ở trên giá sách tìm được giấy bút, mượn ánh sáng trước máy vi tính vẽ bản vẽ mặt phẳng hoạch định trên giấy. Sau đó sẽ đối chiếu vật thật, ở trên bản vẽ mặt phẳng làm một vài dấu hiệu.
Mờ tối, vóc người cao lớn tựa như một ngọn núi, tràn đầy cảm giác bị áp bức cùng cảm giác an toàn. Mà đôi mắt hắn tựa như một thanh lưỡi dao sắc bén tản ra ánh sáng làm cho người ta khiếp đảm.
Đúng vậy, lưỡi dao sắc bén!