Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1004

Chương 1004

“Biết chứ. Lúc còn chưa ly hôn, anh cũng từng nói với tôi như thế, anh nói tôi là đồ chua ngoa.” Thân Nhã mỉm cười đáp lại.

Cô vốn là người cứng đầu, bất kể anh ta có nói gì đi nữa, cô vẫn mang vẻ mặt như chẳng có chuyện gì, thậm chí còn có chút dửng dưng, khiến Trần Vu Nhất rất tức giận.

Bàn tay càng nắm chặt hơn, Trần Vu Nhất kéo cô vào lòng, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo. Thân Nhã lạnh lùng nhìn anh ta.

“Thân Nhã, cô không cần phải dùng cách này để trả thù tôi. Cô nên giữ mình trong sạch chứ không phải đi vào con đường không có lối thoát thế này. Trở về với bản tính trước đây của cô đi!”

Thân Nhã giãy giụa nhưng không thoát ra được, càng không thể khiến anh ta động đậy dù chỉ một chút: “Anh dựa vào đâu mà nghĩ tôi đang trả thù anh?”

Trần Vu Nhất nhìn thẳng vào mắt cô, trong lòng có sự khó chịu không thể nói rõ.

“Trần Vu Nhất, để cho một người phụ nữ trả thù cũng phải có tư cách, có lòng căm hận. Anh vừa không có tư cách vừa không có lý do gì để tôi trả thù cả, tại sao tôi lại phải trả thù anh chứ? Chẳng lẽ tôi lại ăn no rửng mỡ à?”

Ánh mắt cô dửng dưng, nói ra những lời cực kỳ vô tình, không giống như mới vừa nãy, bây giờ cô trông như một người hoàn toàn khác.

Nhìn ánh mắt mắt cô, Trần Vu Nhất hơi nhíu mày. Một Thân Nhã như vậy khiến anh ta cảm thấy xa lạ, y hệt lời nói của cô, trong mắt cô cũng không có bất kỳ cảm xúc gì.

Anh ta tưởng rằng cô đang trả thù mình nhưng trong mắt cô ngoại trừ châm chọc ra thì có phần quá bình tĩnh…

Lúc này, trên vai bỗng dưng nặng trĩu. Giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Tổng giám đốc Trần, có thể buông bạn gái tôi ra được không?”

Thân Nhã nhân lúc này thoát khỏi vòng tay của Trần Vu Nhất, đứng bên cạnh Hoắc Đình Phong: “Không phải anh nói tối nay có tiệc xã giao à? Sao lại tới đây?”

Con ngươi Hoắc Đình Phong trầm xuống, đen láy như mực, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng, giọng nói ôn hòa: “Thấy tin nhắn của em nên anh tới…”

Thân Nhã đỏ mặt, tim lại bắt đầu hẫng nhịp. Cô không ngờ chỉ vì một tin nhắn mà anh lại tới đây.

Trần Vu Nhất dán mắt vào hai người họ, sự khó chịu trong lòng càng tăng thêm, đôi mắt đào hoa híp lại, nhìn chằm chằm Hoắc Đình Phong: “Rốt cuộc anh đã dùng bao nhiêu tiền để có được cô ấy?”

Thân Nhã đang định lên tiếng thì bàn tay Hoắc Đình Phong đã đè cánh tay cô lại, ánh mắt thâm thúy chuyển sang nhìn Trần Vu Nhất: “Tổng giám đốc Trần nghĩ sao?” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Dáng vẻ chiếm hữu của anh khiến Trần Vu Nhất cau mày: “Mặc kệ là bao nhiêu tôi cũng sẽ trả cho anh gấp đôi. Trả lại tự do cho cô ấy đi!”

Hoắc Đình Phong gật đầu, khóe môi nở một nụ cười hòa nhã: “Tôi lặp lại một lần nữa, tôi chưa từng bao nuôi cô ấy, đối với tôi, cô ấy là bảo vật vô giá. Cô ấy là bạn gái tôi, chúng tôi đang yêu nhau.”

“Tôi không tin lời anh.” Trần Vu Nhất không tin, hai người họ chỉ mới chia tay một thời gian ngắn mà cô đã qua lại với người khác rồi sao?

Bàn tay khớp xương rõ ràng của Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, anh nói: “Chuyện này kiểu gì cũng vẫn cần phải có cách giải quyết. Tổng giám đốc Trần không tin lời tôi cũng không tin lời cô ấy, vậy làm thế nào tổng giám đốc Trần mới tin đây? Chi bằng để Nhã Nhi chứng minh?”

Nghe thấy hai chữ Nhã Nhi, Thân Nhã: “…”

Trần Vu Nhất đồng ý: “Được, vậy để cô ấy chứng minh đi.”

Hoắc Đình Phong cúi đầu, ánh mắt cụp xuống, nhìn cô đầy dịu dàng. Khi ánh mắt lướt qua bờ môi của cô, ý muốn lộ rõ…

Thân Nhã nhìn anh, gò má hơi đỏ ửng.

Suy nghĩ một lát, cô khẽ nhón chân lên, đôi môi đỏ mọng chủ động hôn lên môi anh, hai nhắm mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment