Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 137


‘Đổi lại.

Tông Chính Ngự hiển nhiên không muốn nói thêm, cầm lấy iPad, cũng không ngẩng đầu lên: “Đừng để cho ta nói lại lần thứ hai.


“Cháu không muốn!”
Mộ An An có chút giận dỗi, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

Tông Chính Ngự ngước mắt lên, liền phát hiện, Mộ An An đang ngồi xuống, đường viền cổ áo càng mở ra sâu hơn.

Cùng lúc đó, Tông Chính Ngự mới phát hiện, chiếc váy này có đường xẻ
tà cao, vừa ngồi xuống đã lộ ra cặp đùi trắng nõn, kích thích giác quan của con người.

Hơi thở của anh có chút gấp gáp, cổ họng thì khô khốc.

“Mộ An An.


Thất gia hiếm khi gọi người ta bằng cả họ và tên, một khi gọi cả họ và tên, điều đó có nghĩa là anh đang trên bờ vực của sự tức giận.


Mộ An An rất thất vọng.

Cô lần đầu tiên, hướng đến hình tượng gợi cảm, trong lòng vô cùng hồi hộp.

Đã thay xong rồi, lại bị Tông Chính Ngự chê là trông không đẹp, thậm chí còn nói cô giống như một đứa trẻ trộm mang giày của người lớn, Mộ An An nhận ra điều đó.

Nhưng thái độ chán ghét trực tiếp như vậy, Mộ An An có chút không chịu nổi, thậm chí có vài phần ủy khuất.

“Cháu không muốn.

” -Tính khí cứng đầu của Mộ An An lại nổi lên.

Khi Tông Chính Ngự ngước mắt lên, Mộ An An liền hung hăng nhìn chằm chằm anh: “Cháu cảm thấy như vậy rất đẹp.


Nhưng, Tông Chính Ngự lúc này không có đáp lại Mộ An An mà lại ném iPad sang một bên, anh đứng dậy, đi về phía Mộ An An, sau đó liền dùng một tay ôm lấy người cô.

“Thất gia, chú làm cái gì vậy?” – Mộ An An khiếp sợ.

Tông Chính Ngự vẫn không đáp lại, cất bước đôi chân dài đi vào phòng thay quần áo, sau đó ném cô xuống chiếc sô pha mềm mại.

Mộ An An vốn dĩ mặc rất ít quần áo, quần áo bó sát người, động tác như vậy, suýt nữa khiến Mộ An An để lộ ra hết phong cảnh.

Đôi mắt Tông Chính Ngự lại càng sâu hơn, yết hầu lăn xuống, trực tiếp dời tầm mắt: “Thay quần áo đi.


Giọng nói khàn khàn của Tông Chính Ngự đưa ra mệnh lệnh, sau đó liền rời đi, và đóng sầm cửa lại.

Vang lên một tiếng “Rầm”, vai của Mộ An An theo bản năng liền run lên.

Khuôn mặt xinh đẹp trang điểm gợi cảm, liền có chút khó hiểu.

Cô không thể hiểu nổi.


Cô chật vật đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn chằm chằm mình trong gương.

“Thật là… không thể chấp nhận được sao?” – Mộ An An nghiêng đầu hỏi người hầu bên cạnh.

Vẻ mặt của người hầu đờ đẫn, trong lòng vẫn còn sợ hãi trước cơn giận dữ của Thất gia vừa rồi.

Một lúc sau, mới có phản ứng, người hầu liền nhanh chóng trả lời: “Không, không, cực kỳ gợi cảm.


“Rất gợi cảm, phóng túng sao?” – Mộ An An chỉ có thể nghĩ ra lý do này.

Người hầu trang điểm cho Mộ An An ở phía sau, lúc này liền nói: “Tiểu thư An An, trên người cô có nét quý phái của tiểu công chúa Ngự Viên Loan,
tôi hoàn toàn ủng hộ cô mặc chiếc váy này, nó khiến người ta cảm giác giống như một thiếu nữ đã trưởng thành, có chút non nớt và trưởng thành, vô cùng gợi cảm, nhưng không hề thô tục.


Người hầu đánh giá rất khách quan.

Mộ An An trước khi 12 tuổi, cũng được mẹ và ông nội nuôi nấng như một tiểu công chúa, lớn lên vô cùng trong sáng và xinh đẹp.

12 tuổi sau khi đến Ngự Viên Loan, Tông Chính Ngự cũng chăm sóc cô như một cô công chúa, so với ở với mẹ và ông nội, chú ấy kiên quyết và điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Ngoài ra, bản thân Mộ An An là người vô cùng tự tin, mặt mũi của cô luôn toát ra vẻ kiêu ngạo.

Loại kiêu ngạo này khác với đôi mắt chó nhìn người của Giang cầm.


“Vậy tại sao Thất gia lại tức giận như vậy?” – Mộ An An không thể hiểu được, cũng không nghĩ ra được, sau đó lại phân phó: “Bí mật đưa bác sĩ Cố đến đây cho tôi.


Lúc này ước chừng chỉ có bác sĩ Có mới có thể trả lời.

Người hầu liền nhận lệnh đi gọi người.

Trong khi Mộ An An đang đợi bác sĩ Cố, thì lúc này Thất gia đã ở trong phòng tắm trên lầu.

Nước lạnh không ngừng chảy từ vòi nước của bồn rửa tay, Tông Chính Ngự cúi người tạt nước vào mặt.

Làn nước lạnh như băng tạt vào mặt cũng làm dịu đi phần nào cảm giác bồn chồn của mình.

Khi ngẩng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.

Những giọt nước chảy xuống theo đường nét trên khuôn mặt, tóc mái bị ướt rất nhiều, tóc xõa trên trán vẫn còn nhỏ giọt.

.

Bình Luận (0)
Comment