Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 307


“Mày làm đi! Dù sao mày là kẻ giết người! Thân là bác sĩ, xúi giục bệnh nhân trầm cảm tự sát,
người cặn bã như mày nên trời tru đất diệt.

Tao đã xem ảnh của cô gái đó, cô ấy là một cô gái nhỏ rất đáng yêu, nhưng mà mày, mày đã làm cái gì hả!”
“Tôi kêu anh câm miệng!” – Mộ An An có chút xúc động mà siết chặt cổ đối phương.

Đối phương bị bắt ngửa đầu lên, nhưng lại không có chút đau đớn nào, thay vào đó, hắn ta còn nói với vẻ thích thú: “Làm đi, mày tiếp tục đi! Giết tao luôn đi, sẽ có hàng ngàn người chính nghĩa đứng ra công kích mày! Nói trắng ra là, mày là một tên tâm thần
biến thái, giết người là vì sở thích của bản thân, một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, mà mày cũng có thể ra tay được.


“Tôi nói, tôi không có làm!
If
“Mày không có làm? Vậy mày có dám nói cô gái đó không phải bệnh nhân của mày, mày không tặng quà, không phải là bác sĩ, mày đã hoàn thành trách nhiệm của mình rồi không? Mày là bác sĩ nhưng lại không có làm tốt bổn phận của mình, mày còn dám nói mày trong sạch sao?”

Mộ An An vố dĩ cây ngay không
sợ chết đứng, nhưng khi đối phương nói những lời này, tay Mộ An An cốn dĩ đang nắm chặt tay người đàn ông, đột nhiên run lên.

Trong đầu liền hiện lên hình ảnh dì Lí suy sụp điên cuồng cầm lấy tay cô.

Bà ấy liên tục chất vấn Mộ An An, không có làm tròn trách nhiệm.

Cô là một bác sĩ, cô thậm chí còn không có khả năng chăm sóc bệnh nhân của chính mình.

Cô…
Không có vô tội.

Cô quả thực đã không có làm tròn trách nhiệm của mình.

Là một bác sĩ, cô vẫn chưa có làm tốt công việc chăm sóc bệnh nhân, cô đáng bị chỉ trích.

“Ha ha ha ha, chột dạ rồi đúng không!”
Đối phương dữ tợn cười rộ lên, khi Mộ An An đang thất thần,liền thoát ra khỏi Mộ An An, sau đó nhặt gạch lát nền ở dưới đất lên, đập về phía đầu Mộ An An: “Đi chết đi, đồ giết người!” Khi đối phương cầm viên gạch đi tới, ánh mắt Mộ An An lúc này liền trở nên sắc bén, vươn tay chế trụ cổ tay của đối phương.

Cô thấp giọng nói: “Mặc kệ tôi có vô tội hay không, tôi có hẻ thẹn hay không, đều không đến lượt anh chỉ trích tôi, anh là cái thá gì chứ?”
Mộ An An giọng nói sắc bén, trực tiếp đẩy người đàn ông ra, khiến hắn ta lần nữa ngã xuống đất.

Mộ An An đi tới gần, ngồi xổm xuống, giọng nói lạnh lùng: “Anh tự cho là người chính nghĩa, nhưng anh có biết sự tình diễn ra như thế nào không? Cái được gọi là chính nghĩa chẳng qua là các người tự cho đạo đức của mình ở trên cao, khiển trách người khác rồi tự cho mình là đúng.


Hoặc có thẻ nói, các người chỉ là kẻ mạnh không dám khiêu khích, chỉ dám khi dễ kẻ yếu, thật đáng tiếc…”
“Tao, không, phải là, kẻ, yếu đuối!”
Nói xong Mộ An An trực tiếp
đứng lên, kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống: “Tôi cho anh cơ hội, lập tức cút, nếu không tôi sẽ không giết anh đâu, nhưng tôi sẽ khiến anh bị liệt nửa người!”
Khi cô nói những lời này, mặt không biến sắc di chuyển nắm đấm của mình.

Mộ An An có khí chất rất mạnh mẽ, giọng nói lại vô cùng lạnh lùng.

Đó là khí chất bị nhiễm khi quanh năm ở bên cạnh một người đàn ông như Tông Chính Ngự, giống như một con dao sắc bén, khiến
người ta theo bản năng cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Người đàn ông sững sờ vài giây, lúc này mới đứng dậy với đôi chân mềm nhũn, khi hắn ta định rời đi, Mộ An An lại hét lên: “Chờ đã.


“Cô, cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám, tôi liền phát sóng trực tiếp toàn bộ lên mạng, tôi sẽ…”
“Mang cục đá của anh đi.


” -Mộ An An không muốn nghe người đàn ông này nói mấy lời vô nghĩa.

Người đàn ông ngừng một lát, sau đó nhìn thoáng qua Mộ An An, rồi cẩn thận cúi người cầm lấy cục đá, phi thân như một con chuột nhảy ra ngoài cửa sổ.

Khi người đàn ông rời đi, toàn bộ biệt thự liền khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Thân thể Mộ An An yếu ớt lắc lư một chút, chống lưng thư giãn một lát, lúc này mới lê bước nặng nề đi về phía sô pha, khi ngồi xuống, cả người đều không có sức lực.

Trong phòng không có ánh sáng,
rèm cửa bị thổi từ từ buông xuống, lấy đi một chút nguồn sáng yếu ớt trong phòng.



Bình Luận (0)
Comment