Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 372


Ngày đầu tiên đến thủ đô, lại gặp phải người phụ nữ này.

Mộ An An cảm thấy rất xui xẻo.

Đường Mật mỉm cười: “Tôi tưởng tôi nhìn lầm, thật không ngờ đúng là cô.


Người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh, thậm chí còn không nhìn thẳng Mộ An An, dùng giọng điệu rất kiêu ngạo hỏi: “Quen sao?”
Đường Mật mỉm cười: “Là con chim hoàng yến của Thất gia nuôi dưỡng ở Giang Thành.


Mộ An An kiền cau mày khi nghe thấy cái tên này.

Đường mật cười khẽ, mang theo giọng điệu vô cùng khó nghe nói: “Lão gia gần đây thân thể không ổn định, Thất gia đã trở lại thủ đô, có lẽ là chịu không nổi, cho nên mới theo tới đây.



“Rình mò như vậy sao?” – Tiểu thư quyền quý tóc ngắn rất khinh thường.

Mà cây bút trên tay Mộ An An đã bị cô bóp gãy, liền có một mũi nhọn đâm vào lòng bàn tay của cô.

Nhưng Mộ An An vẫn nắm lại chỗ bị gãy đó, để giữ bình tĩnh.

Mộ An An bình tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc, cất đi cây bút gãy, khi đối mặt với Đường Mật, trên mặt liền vẽ ra một nụ cười tử tế.

Cô chỉ đơn giản cùng Đường Mật
chào hỏi: “Tiểu thư Đường Mật, thật trùng hợp.


Đường Mật cười: “Quả thật, nhưng tôi thật không nghĩ tới cô sẽ theo tới đây, Thất gia có biết không?”
Mộ An An còn chưa trả lời, tểu thư quyền quý tóc ngắn ờ bên cạnh liền lên tiếng trước: “Nhất định là không biết rồi.

Với thân phận của Thất gia, làm sao có thể để cho tiện nhân như cô ta tùy tiện đến đây được chứ.


“Tôi nói này, Đường Mật, cô cũng thật là, đã xác định mối quan hệ
với Thất gia xong rồi, mà còn để cho loại tiện nhân này đuổi tới cửa nữa.


“Lương Phán.

” – Đường Mật vươn tay kéo Lương Phán lại: “Mặc dù cô nói là sự thật, nhưng dù sao ở đây nhiều người, đừng làm ầm ĩ quá, không hay đâu.


“Tiểu tam còn không có sợ mất mặt, đuổi tới tận cửa, cô sợ cái gì chứ?” – Lương Phán khinh thường nói.


Sau khi sửa sang lại tóc ngắn của mình, liền tiến lên từng bước, đi tới trước mặt Mộ An An.

Trông cô ta từ trên xuông dưới.

Có một cảm giác kiêu hãnh của một tiểu thư quyền quý.

Mộ An An nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn người phụ nữ này.

“Nghe, này, tôi không quan tâm cô là công chúa nhỏ hay là con chim hoàng yến, cô tốt nhất nên có mặt mũi, bình thường cô trốn ở Giang Thành còn không có tính, hiện tại đuổi tới thủ đô, đây là cô không định có thể diện sao? Một cô gái nhỏ như cô, trông tuổi vẫn còn nhò, nhưng dã tâm thật lớn, leo lên quyền quý đẻ làm
một công chúa nhỏ, cô có tư cách gì chứ?”
Giọng của Lương Phán không nhỏ, quán cà phê tương đối yên tĩnh nên mọi người ở hiện trường đều có thể nghe rõ rành mạch.

Nhiều người hướng mắt về Mộ An An.

Trong mắt những người này, Mộ An An dường như là một đứa học dốt, muốn dựa vào địa vị của đàn ông, hiện tại giống như một tiện nhân từ một nơi nhỏ đuổi tới bên này chết cũng không buông.

Mà lúc này, trên mặt Mộ An An căn bản không có biểu cảm gì thêm, nâng mắt nhìn chằm chằm Lương Phán, giọng điệu bình tĩnh.

Cô nói: “Vậy cô thì sao?”
Lương Phán không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Mộ An An nói: “Cô xem lại mình đi, tuổi cũng đã lớn rồi, lại mặc quần áo trang điểm non nớt, cô có tư cách gì mà ở trước mặt tôi nói chuyện chứ?”

So với tiểu thư quyền quý tóc
ngăn, tự cho mình là cao quý.

Mộ An An càng kiêu ngạo, tự tin hơn.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lương Phán lập tức trở nên khó coi: “Cô là cái thá gì chứ, tôi nói chuyện với cô là cho cô mặt mũi! Cô tưởng nơi này là thành phố nhỏ như Giang Thành đó sao? Nơi này chính là thủ đô đấy!”
“Thủ đô thì thế nào?” – Mộ An An vẫn hỏi: “Chẳng phải là chỉ một thành phố, một thành phố có thể chứa các loại rác rưởi!”
Lương Phán bị một câu oán giận này của Mộ An An làm cho choáng váng, không có sức lực để chống trả, tức giận đến nỗi phấn ở trên mặt đều rơi xuống hết.

“Cô… Cô…”
Cô ta mắc kẹt cả nửa ngày, mà không nói nên lời.

Mộ An An không thèm để ý đến cô ta nữa, nghiêng đầu nhìn Đường Mật phía sau, nói: “Tiểu thư Đường Mật, cẩn thận khi kết bạn nha.



Bình Luận (0)
Comment