Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 439


Nhưng cô ta không thể đợi thêm được nữa.

Phải đến để kiểm tra, Thất gia có thực sự tin những gì ngày hôm qua cô ta đã nói hay không.

Vì thế, Đường Mật còn nói một câu: “An An, ngày hôm qua thật sự là may mắn, cô không có việc gì, bằng không tôi sẽ áy náy khi không có báo cho Thất gia tới cứu cô sớm hơn.


Sau khi nghe thấy lời Đường Mật nói, chân mày Mộ An An khẽ cau lại.

Đáy lòng cô vô cùng chán ghét.

Sự việc trong vũ hội mặt nạ hôm qua là do Đường Mật đề ra cả.

Nếu chuyện đó mà để Mộ An An làm thì cô đã sớm trốn đi rồi, chứ không phải là ngạo mạn đứng trước mặt người khác như thế.

Nhưng rõ ràng Đường Mật có cách làm của riêng mình.

Trong lúc Mộ An An vẫn một mực im lặng thì Đường Mật đã đi về phía cô.

Đường Mật nói: “An An, bây giờ tôi nhìn thấy cô bình an vô sự như vậy thì trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Cảnh tượng ngày hôm qua tôi thật sự không kiểm soát nổi, chỉ có thể gọi người mời Thất gia tới thôi.


Khuôn mặt Mộ An An vô cùng bình tĩnh khi nghe những lời này của Đường Mật.

Nhưng trong lòng rất không thoải mái.


Cô cũng hiểu rõ, sao hôm nay Đường Mật lại vác cái bản mặt dày xuất hiện ở trước mặt cô và Thất gia, thì ra là
cô ta đã cầm chắc con át chủ bài.

Nhưng trong lúc Mộ An An đang trầm mặc, thì Đường Mật lại cười nói một câu: “Cũng may là Thất gia đã đến.


Cô ta nói rồi bèn chủ động tiến lên một bước, vươn tay muốn kéo cánh tay đang rũ xuống của Mộ An An.

Nhưng động tác này của Đường Mật vừa đưa ra, Mộ An An liền vô thức muốn tránh đi.

Kết quả người vẫn chưa kịp tránh thì đã bị Thất gia túm lấy cánh tay, tiếp đó bị một lực lôi về phía sau lưng Tông Chính Ngự.

Tông Chính Ngự lạnh mặt đứng chắn trước mặt Mộ An An, mang theo thói quen bảo vệ.

Thái độ ngạo mạn lạnh lùng xa cách ngàn dặm, vứt ra năm chữ: “Đừng động vào con bé.


Thậm chí còn mang theo sự cảnh cáo.

Bàn tay giơ lên được một nửa của Đường Mật liền khựng lại.

Cảnh tượng ngượng ngùng một hồi.

Đến cả em gái của Đường Mật sau khi nghe hết câu đó của Tông Chính Ngự cũng vô thức lui về phía sau một
bước kéo dài khoảng cách.

Biểu cảm của Đường Mật cũng chỉ nhất thời cứng ngắc, sau đó liền khôi phục lại trạng thái bình thường.


Cô ta rất tự nhiên thu tay lại rồi tuỳ ý nhét vào túi quần.

Thong thả nói một câu: “Thật ngại quá, con người tôi từ trước đến nay có lúc hơi dễ làm thân.


Tông Chính Ngự lười phải nói nhiều.

Thậm chí đến cả một ánh mắt dưa thừa cũng không muốn cho Đường Mật.

Như thể chỉ cần nhìn nhiều thơn một cái liền cảm thấy chán ghét.

Anh đang cầm sẵn tay Mộ An An, vốn dĩ muốn dẫn đứa nhỏ đi.

Nhưng Mộ An An lại ấn vào tay Tông Chính Ngự.

Thất gia khẽ cúi mắt nhìn Mộ An An.

Mộ An An cười với Thất gia một cái, rồi đáp Đường Mật: “Tôi không sao rồi, hôm qua tôi còn đang nghĩ sao Thất gia lại đến đúng lúc thế, thì ra là có tiểu thư Đường Mật giúp đỡ, thật vô cùng cảm ơn cô.


Lời tế nhị thì ai mà chả biết nói.

Mộ An An cô cũng biết.

Đường Mật: “Đúng rồi, hôm qua tôi vừa thấy tình hình không ổn liền liên lạc với Thất gia ngay.


Nói xong cô ta còn bổ sung thêm một câu: “Thật xin lỗi nha, lúc đó tôi thấy cô cho cô lên sân khấu là vi cảm thấy chúng ta thân, muốn cùng nhau chơi vui một chút ai mà biết được mấy người này….


Lời này là muốn đem cái mũ kia chụp hết lên đầu mấy người ở vũ hội đêm qua.

Mộ An An cười lạnh một cái.



Bình Luận (0)
Comment