Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 8


Bé con nhà anh bị thương rồi, cả thế giới đều đáng chết!
Bao gồm cả anh!
Vẻ mặt Tông Chính Ngự trầm xuống, trực tiếp ôm ngang Mộ An An, sải bước dài, đồng thời bước nhanh về phía Ngự Viên Loan, ra lệnh, “Lập tức bảo Cố Thư Khanh quay lại!”
Thất gia vừa ra lệnh, toàn bộ Ngự Viên Loan báo động vang lên, làm lớn chuyện.

Cố Thư Khanh… cũng là bác sĩ Cố đang chuẩn bị đi ngủ, vừa nghe thấy Tông Chính Ngự khẩn cấp triệu tập, lập tức khiêng hòm thuốc đi về phía phòng của Mộ An An.

Bác sĩ Cố mắt thấy động tĩnh ở Ngự Viên Loan lớn như vậy lo lắng Mộ An An tình huống nguy cấp, cho nên lập tức liên lạc với thầy của mình, chuẩn bị mọi lúc sắp xếp đưa thầy đến.

Kết quả…
Lúc bác sĩ Cố mồ hôi đầy đầu đi đến, nhìn thấy Mộ An An trình diễn một màn, khóe miệng trực tiếp rút lại!
Mộ An An ngồi ở trên giường, chết sống túm lấy Tông Chính Ngự, “Thất gia ơi, đau quá! An An biết sai rồi, sau này sẽ không không nghe lời thất gia nữa, xin lỗi mà.

An An không sợ chết, chỉ sợ sau này không gặp được thất gia thôi.


Tiểu hồ li bộ dạng biểu đạt di ngôn sắp lâm chung.

Nếu như không chú ý, sự trong sáng dưới đáy mắt của đôi mắt ánh.

“Cháu sẽ không chết đâu.


“Thất gia, An An biết An An không hiểu chuyện, luôn chọc giận thất gia, nhưng mà An An thật sự không nỡ rời xa thất gia, Thất gia, An An chết rồi, chú có thể đừng quên An An không?”
“Cháu sẽ không chết đâu.


“Thất gia, An An không nỡ chú!”
Dưới sự khoa trương ôm Thất gia làm nũng của Mộ An An, Thất gia hoàn toàn hấp tấp, “Cố Thư Khanh ở đâu?”
Bác sĩ Cố vừa nghe thân thể chấn động, lập tức tiến lên, “Thất, thất gia, tôi đây.


Ánh mắt Tông Chính Ngự hung tàn, “Nếu như cô ấy có một chút tổn thương nào thì ông bồi táng cùng cô ấy!”
“Rõ”

Bác sĩ Cố lập tức đáp, đặt hòm thuốc xuống, nhanh chóng xử lí vết thương cho Mộ An An.

Kết quả nhìn thấy vết thương trên của Mộ An An, khóe miệng lập tức co lại.

Khá lắm, nếu như ông ta đến muộn một chút, đoán chừng miệng vết thương đều khép lại hết rồi.

Lúc trong lòng bác sĩ Cố đang chửi thề, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười của Mộ An An trong sáng như hồ ly.

Nhưng chỉ một giây, Mộ An An lại ở trong ngực Thất gia không sợ hãi bắt đầu làm nũng ầm ĩ, không chịu bôi thuốc.

“Bây giờ cháu chắc chắn đã bị lây nhiễm rồi, bệnh chó dại không cứu được đâu.

Thất gia, trước khi cháu chết, chỉ xin chú tha thứ cho An An, An An biết sai rồi, cháu đừng giận An An nữa, được không?”
“Ngoan ngoãn bôi thuốc, ta bảm đảm cháu không sao cả.


“Vậy chú còn giận cháu không? Thất gia giận An An, không bằng An An chết đi, cháu không bôi thuốc, để cho cháu bị lây nhiễm mà chết đi!”
“An An!”
“Cháu không nghe cháu không nghe!”
Bác sĩ Cố nhìn Mộ An An bịt tai, bộ dạng vô lại khóc lóc om sòm.

Ông ta rất muốn nhắc nhở Mộ An An, lần trước cô đã tiêm vắc xin phòng bệnh, trong người có kháng thể, hơn nữa cô diễn kịch sinh long hoạt hổ như vậy, căn bản là không chết được, được chưa?
Dựa theo điệu bộ của tiểu yêu nghiệt này thì thất gia còn bị gây tai vạ dài dài.

Đương nhiên, bác sĩ Cố không dám nói, ông ta sợ chết.

Dù sao sự vô lại la lối khóc lóc của Mộ An An, thất gia vô cùng cam chịu.

Căn bản là không kiên trì được bao lâu, Tông Chính Ngự đã thỏa hiệp.

Anh kéo tay Mộ An An xuống, “Ngoan ngoãn xử lý miệng vết thương, chuyện này cho qua.


Mộ An An vừa nghe, lặp tức ngước khuôn mặt nhỏ lên, vui vẻ giơ tay về phía Tông Chính Ngự hô lên, “Thất gia, ôm!”

Tông Chính Ngự tuy rằng bất đắc dĩ nhưng lại rất cưng chiều.

Một tay ôm Mộ An An, để cô ngồi lên đùi mình, vỗ ót của cô, “Ngoan một chút.


“Dạ!” Mộ An An dựa vào ngực của Tông Chính Ngự, vô cùng ngoan ngoãn.

Bộ dạng đó, chính là một bé con.

Nếu như không phải đã nhìn quen rồi, bộ dáng bé con của Mộ An An trước mặt Tông Chính Ngự, bác sĩ Cố chắc đã kinh ngạc rớt hàm.

Bởi vì trong Ngự Viên Loan, Mộ An An có một biệt danh là “Tiểu thất gia”.

Ngoại trừ ở trước mặt Tông Chính Ngự, cảm giác mà Mộ An An cho người khác chính là rất cương liệt, giống với thất gia, nhẫn nại kém, tính tình rất xấu.

Chỉ có như bác sĩ Cố, từ nhỏ đã chăm sóc thân thể của Mộ An An, nhiều lần cấu kết làm việc xấu với Mộ An An mới biết được, đây sao mà là tiểu thất gia được, căn bản chính là tiểu hồ li tu luyện thành tinh.

Mộ An An quá thông minh rồi, mỗi lần đều có thể nắm bắt được mức độ giả vờ thê thảm và chừng mực làm nũng với Tông Chính Ngự, luôn có thể đánh đến nơi mềm nhất trong tim của Tông Chính Ngự.

Thật đúng là đem vị thần mà mọi người ở Giang Thành đều kính sợ, sùng bái, khống chế đến ngoan ngoãn.

Hiển nhiên, bác sĩ Cố tuy rằng trong lòng đùa giỡn rất nhiên nhưng bên ngoài vẫn là một bác sĩ không cảm xúc.

Sau khi Mộ An An diễn kịch xong, bác sĩ Cố bắt đầu xử lí miệng vết thương cơ bản đã khép lại của cô, hơn nữa còn tiêm vắc xin phòng bệnh cho cô.

Lúc tiêm, Mộ An An thực sự sợ, hoàn toàn vùi vào lòng Tông Chính Ngự, sống chết ôm lấy Tông Chính Ngự.

“Thất gia, sợ!”
“Ngoan, không nhìn.


Tông Chính Ngự che mắt Mộ An An lại, chôn mặt cô vào lồng ngực anh.


Nhưng khoảnh khắc kim đâm vào cánh tay của Mộ An An, cơ thể của Mộ An An vẫn đau mà run lên, mà bác sĩ Cố tiêm cho cô bị nhận ánh mắt chết chóc từ thất gia.

Sau khi tiêm xong, bác sĩ Cố nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi biến mất.

Tông Chính Ngự ấn vào chỗ tiêm của Mộ An An, đầu mày nhíu chặt, rõ ràng là rất đau lòng.

Da mịn thịt mềm thế này, quẹt bị thương không nói, còn thêm một lỗ kim.

Búp bê bằng sứ này, trên người chỉ có một chút vết thương thôi là thất gia đã không chịu được rồi.

Từ nhỏ đến lớn hết lần này đến lần khác, vết thương nhỏ vết thương lớn không ngừng.

“Thất gia.

” Mộ An An nhẹ nhàng gọi.

“Hửm?”
“Chú nói xem, cháu sợ tiêm như thế này, sau này còn có thể làm bác sĩ không?” Giọng của Mộ An An rất nhỏ, mắt rũ xuống, lông mi dài có chút run.

Làm bác sĩ là con đường mà Tông Chính Ngự chọn cho Mộ An An.

Lúc thi đại học, Mộ An An hoàn toàn không biết thi cái gì, trừ việc ở lại bên cạnh Tông Chính Ngự báo thù thì cô đối với cuộc sống này không có suy nghĩ khác.

Vốn là muốn học kinh doanh, dù sao bây giờ y dược Giang thị hoàn toàn thương mại hóa, cô muốn trải đường cho việc phục thù.

Nhưng mà Tông Chính Ngự cho ý kiến học y, Mộ An An liền nghe.

Tông Chính Ngự vuốt vuốt đầu của Mộ An An, “Tiêm là chuyện của y tá.


Cô ngẩng đầu, mắt hạnh có chút sợ hãi, “Trường sắp sắp xếp thực tập rồi, hai ngày nữa cháu đến trường sẽ được thông báo chỗ thực tập, thất gia, cháu rất lo lắng.


Mộ An An không cần ở trước mặt Tông Chính Ngự giả vờ, lần này thật sự rất lo lắng.

Cô thông minh, chăm chỉ, thành tích học tập vẫn luôn rất tốt.

Nhưng mà thành tích học tập là một chuyện, thực tiễn hoàn toàn là một chuyện khác.

Mà Tông Chính Ngự nhìn vào hai mắt của Mộ An An, cảm nhận được sự sợ hãi và lo lắng của cô đối với tương lai, vươn tay vuốt mặt Mộ An An, nói, “An An.



“Sao ạ?”
“Chỉ cần Tông Chính Ngự ta còn sống một ngày, Mộ An An có thể làm việc mà không cần quan tâm hậu quả.


Lời nói bá đạo trực tiếp của Tông Chính Ngự đột nhiên khiến cho Mộ An An cảm thấy hạnh phúc bùng nổ.

Cô rúc vào lòng của Tông Chính Ngự, ôm chặt lại.

Vô số thời điểm Mộ An An rất cảm kích vì đã khiến cô gặp được Tông Chính Ngự.

Cô chưa từng truy hỏi Tông Chính Ngự tại sao lại cứu cô, thu nuôi cô?
Bởi vì cảm thấy không quan trọng.

Cô chỉ nhớ kĩ, bởi vì chỉ cần có Tông Chính Ngự, Mộ An An cô có dũng khí chống lại cả thế giới.

Mộ An An hạnh phúc ôm chặt lấy Tông Chính Ngự, đầu nhỏ không ngừng dụi tới dụi lui trong ngực của anh.

‘Cốc cốc’
Cửa phòng có người gõ.

Bác sĩ Cố đúng lúc muốn ôm hòm thuốc chuẩn bị rời đi thì thuận tiện mở cửa.

La Sâm vẻ mặt nghiêm túc đi vào, cung kính báo cáo, “Thất gia, người của chúng ta ở sân bay Dubai, chặn những hành khách muốn đi nối chuyến đi Argentina, phát hiện hành khách Chung Đình, không có lên máy bay.


Mộ An An vốn vô cùng hạnh phúc ôm lấy Tông Chính Ngự, nghe thấy báo cáo của La Sâm, đột nhiên vẻ mặt ngưng trệ.

Chung Đình, là con gái của dì Chung!
Mộ An An vì xóa đi lúc Tông Chính Ngự phát bệnh cô và Tông Chính Ngự đã xảy ra quan hệ mà lập ra thuật che mắt này!
Dựa vào sự sắp xếp của Mộ An An, Tông Chính Ngự điều tra được chuyện của Chung Đình không có lên máy bay đi Argentina cũng có lẽ là chuyện của ngày mai.

Ai mà ngờ, phong cách làm việc của Tông Chính Ngự còn quyết định nhanh chóng hơn những gì mà cô tưởng tượng.

Nhưng mà, Mộ An An đã sớm sắp xếp chiêu sau, cho nên lúc này tương đối bình thản.

Nhưng, câu báo cáo tiếp theo của La Sâm, Mộ An An và bác sĩ Cố đều không bình thản nữa rồi…

Bình Luận (0)
Comment