Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 109

Chương 109: Tai nạn, xe nổ tung?.

Vân Tử Lăng xuống lầu, mọi người đều thức dậy hết rồi.

Hành lý, được người làm sắp xếp gọn qua một bên.

Khúc Tịnh Kỳ không ngồi trên bàn ăn, bà ta ngồi trên ghế sofa, ánh mắt đọng lại, dường như đang trầm tư gì đó.

“Tử Lăng đến đây dùng bữa sáng nào.” Hoắc Chấn Vũ nói rất nhiệt tình.

“Dạ thưa bố!” Vân Tử Lăng đi đến bàn ăn.

“Chị dâu.” Hoắc Nhã Linh cũng đã thức, cô ta nhìn cô gọi một tiếng, sau đó cúi đầu ăn gì đó.

Khúc Tịnh Quân nhìn nhìn cô, rồi nhìn về phía cầu thang: “Ủa! Anh Ảnh Quân vẫn chưa dậy sao?”

Vân Tử Lăng ho nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống: “Xuống ngay ấy!”

Khúc Tịnh Quân gật đầu, rồi bắt đầu ăn sáng.

Vân Tử Lăng vừa cầm chiếc muỗng lên, đột nhiên thấy Khúc Tịnh Kỳ đứng dậy, đi về phía cửa.

“Tịnh Kỳ bà đi đâu vậy?” Hoắc Chấn Vũ vội đứng dậy, đi theo qua đấy.

Sau vài phút, Hoắc Chấn Vũ quay lại.

“Bố, mẹ đi đâu vậy?” Nhã Linh nhìn ông hỏi.

“Bà ấy đi có chút việc, gặp một người, bố cho tài xế đưa đi rồi, chốc nữa gặp nhau ở sân bay.” Vừa nói Hoắc Chấn Vũ vừa ngồi xuống.

Vân Tử Lăng chau mày, ra ngoài gặp một người?

Gặp ai?

Không lẽ là Vân Tử Diễm?

Nhưng, nếu Hoắc Chấn Vũ không nói ra thì cô cũng không tiện hỏi gì thêm được.

Rất nhanh, Hoắc Ảnh Quân xuống lầu.

Cả nhà ăn xong, nghỉ ngơi một lúc, rồi tài xế lái xe đưa mọi người ra sân bay.

Chờ lúc mọi người đến sân bay thì cũng đã chín giờ mười rồi.

Máy bay đúng mười giờ cất cánh.

Trong phòng VIP, Hoắc Chấn Vũ dường như có vẻ sốt ruột.

Cuộc gọi ông bắt máy trước đó mười lăm phút, Khúc Tịnh Kỳ nói đang trên xe rồi, một lúc nữa sẽ đến.

Nhưng mười lăm phút trôi qua rồi, sao vẫn chưa thấy đến.

Vân Tử Lăng ngồi trên ghế sofa, cũng cảm thấy lâng lâng.

Hiển nhiên, đối với chuyến du lịch này, cô không mang nhiều hứng thú. Cô nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Đoạn video đó bị gỡ xuống, nhà họ Vân hiện tại như thế nào cô không hề biết.

Còn về phía chú Mạnh, nói vài ngày này sẽ cho cô một tư liệu quan trọng.

Cô định nhân thời cơ đang nóng này, đánh cho Vân Hâm Bằng một cú thật mạnh.

Nhưng hiện tại lại phải đi du lịch, nên cô không muốn đi chút nào.

Nhưng, toàn bộ chuyến đi đều do bố chồng cô sắp xếp cả.

Nếu như cô từ chối…

Chau mày, ánh mắt cô nhìn ra máy bay bên ngoài cửa sổ, tâm trạng cô có chút bực dọc.

Hoắc Ảnh Quân bước đến trước mặt cô, ngồi xuống, giọng nói dịu dàng vang lên: “Xem ra, em dường như không mấy mong đợi chuyến du lịch này?”

Vân Tử Lăng không quay đầu, nhưng cặp mày ấy càng chau lại nhiều hơn.

Anh thấy thế, khóe miệng nở nụ cười hết cách, giọng nói có chút thất vọng: “Nếu em không muốn đi, thì hai chúng ta ở lại, nhé?”

Vân Tử Lăng đơ người, sau đó quay đầu nhìn anh, thậm chí có chút nghi hoặc: “Anh nói gì?”

“Anh nói, nếu em không muốn đi du lịch thì hai chúng ta ở lại, mẹ anh có nhiều người đi cùng như thế, tâm trạng chắc chắn sẽ không tệ đâu.”

Anh cố gắng mỉm cười, giọng nói dịu nhẹ.

Kỳ thực, anh rất kỳ vọng vào chuyến du lịch Maldives này.

Dù gì ở nơi đó, có thể bồi dưỡng tình cảm tốt cho cả hai.

Nhưng nếu cô không đồng ý thì anh cũng không miễn cưỡng.

Anh hiểu cô, làm điều gì cũng phải cam tâm tình nguyện.

Nếu không sẽ như lúc này đây, tình yêu anh dành cho cô tràn đầy nhiệt huyết, nhưng cô lại cứ tránh né.

Vân Tử Lăng nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì.

Thế là, ngay vào lúc này, Hoắc Ảnh Quân đột nhiên đứng dậy, làn môi mỏng ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm mặc thốt ra từng từ tuyên bố: “Nhưng, cho dù chúng ta không đi du lịch, anh cũng không cho phép em rời khỏi anh nửa bước.”

Vân Tử Lăng chau mày theo thói quen, nhìn người đàn ông bá đạo bên cạnh.

Đột nhiên có tiếng ‘reng, reng, reng!’, chuông điện thoại của Hoắc Chấn Vũ ngắt ngang họ.

“Cái gì? Ở đâu? Được được được, lập tức, lập tức đến ngay!” Hoắc Chấn Vũ tắt điện thoại, cả người có chút bàng hoàng. Cơ thể dường như có chút không vững.

“Bố, bố sao thế?” Hoắc Nhã Linh vội bước lên trước dìu lấy ông.

“Dượng không sao chứ?” Khúc Tịnh Quân cũng vội dìu lấy phía tay còn lại của ông.

Hoắc Ảnh Quân và Vân Tử Lăng thấy thế, bốn mắt nhìn nhau, tiếp đó nhanh chóng đứng dậy, vội vàng đi đến gần: “Bố…”

“Mau, mau, mau đến bệnh viện, mẹ con xảy ra tai nạn rồi, xe… xe nổ tung luôn rồi, mau!” Giọng nói của Hoắc Chấn Vũ run lẩy bẩy.

Nghe tin, tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Xảy ra tai nạn xe?

Xe nổ tung?

Vậy…

Khúc Tịnh Kỳ…

Mọi người không dám chậm trễ, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện đa khoa Hạnh Phúc tại thành phố Nam Dương.

Trên đường đi, cả người Hoắc Chấn Vũ dường như già đi rất nhiều.

Ông cứ tự trách, tự trách bản thân sao sáng nay không đi cùng bà ấy.

Trên xe, Hoắc Nhã Linh ngồi bên cạnh ông, khoác tay lên cánh tay ông, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy: “Bố, bố đừng vậy… mẹ… mẹ nhất định sẽ không sao, bố đừng có như vậy có được không?”

“Dượng đừng vội, nhất định cô sẽ không sao đâu!” Ghế phụ bên cạnh tay lái, Khúc Tịnh Quân cũng vội trấn an, nhưng anh ta cũng rất hồi hộp.

Và trên một chiếc xe khác, Vân Tử Lăng cũng rất bàng hoàng.

“Ừm, ừm, tôi biết rồi.” Hoắc Ảnh Quân ngưng cuộc gọi, chân mày chau lại.

“Xảy ra chuyện gì thế? Mẹ anh… không sao chứ?” Giọng nói Vân Tử Lăng cũng có chút nóng ruột.

Tuy cô không thích bà ta.

Nhưng, cô chưa từng nghĩ đến người nhà họ Hoắc sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.

“Mẹ anh đi gặp Vân Tử Diễm, hai người trên đường đi, xảy ra sự cố, sau đó… chiếc xe nổ tung!” Hoắc Ảnh Quân chau mày nói.

“Bà ấy đi gặp Vân Tử Diễm, xe… nổ tung ư…? Vậy hai người họ thì sao?” Vân Tử Lăng vội hỏi.

“Chưa biết tình hình thế nào, đã đưa đến bệnh viện rồi, đừng nóng vội!” Anh nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ lên an ủi.

Tuy nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú của anh lại không thể che giấu được sự lo lắng và buồn thương.

Vân Tử Lăng nhìn anh, rõ ràng anh cũng đang vô cùng căng thẳng. Nhưng vẫn quan tâm đến cảm xúc của cô lúc này, bỗng chốc, dường như trong lòng cô có chút thương xót anh.

Tay, vô thức đặt một bên, dần dần trở tay, nắm lấy tay anh.

Hoắc Ảnh Quân giật mình, nhìn cô.

“Anh đừng vội, nhất định mẹ sẽ không sao đâu!” Giọng nói của cô dịu dàng nhẹ nhàng vang lên.

Chân mày anh tuấn của Hoắc Ảnh Quân chau lại, sau đó ôm cô vào lòng.

“Đúng, không sao đâu, chắc chắn!”

Anh tự an ủi bản thân.

_ _ _ _

Nhanh chóng, xe đến bệnh viện.

Hoắc Chấn Vũ bọn họ nhanh chóng đi qua hành lang.

Mọi người đến trước cửa phòng phẫu thuật, Hoắc Chấn Vũ vội xông lên trước, vỗ tay lên cửa phòng phẫu thuật: “Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ ơi!”

“Bố, bố bình tĩnh lại!” Hoắc Ảnh Quân vội bước lên trước kéo lấy ông.

“Dượng đừng vội, cháu đi hỏi bác sĩ ngay.” Khúc Tịnh Quân vừa nói vừa chuẩn bị đi hỏi bác sĩ.

Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra.

Một chiếc giường bệnh được đẩy ra ngoài, Khúc Tịnh Kỳ nằm trên đó, phần cổ chân được băng bó lại.

Trên mặt nhiều vết thương xây xát, nhưng toàn thân nhìn vào không mấy khủng bố.

Hoắc Chấn Vũ lập tức bước đến gần, ôm chầm lấy vợ ông: “Bà làm tôi hết cả hồn, có biết không hả?”

Nước mắt Khúc Tịnh Kỳ rơi lã chã: “Cứu Tử Diễm, cứu Tử Diễm…”

Hoắc Chấn Vũ buông bà ta ra, chau mày: “Cứu Tử Diễm?”

“Mau, mau tìm bác sĩ giỏi nhất đến đây, cứu Tử Diễm, cứu con bé đi!” Cảm xúc của Khúc Tịnh Kỳ đặc biệt kích động, cả người như muốn bước xuống từ giường bệnh luôn vậy.

Hoắc Chấn Vũ vội đáp: “Bà đừng vội, đây là bệnh viện tốt nhất thành phố Nam Dương, tất nhiên bác sĩ cũng là giỏi nhất, bà đừng…”

“Hu hu hu…” Khúc Tịnh Kỳ không nói tiếp được gì, ôm lấy Hoắc Chấn Vũ khóc không ngừng.

Nhanh chóng, mọi người hiểu ra toàn bộ sự việc.

Sáng nay Vân Tử Diễm và Khúc Tịnh Kỳ gặp mặt.

Hai người trò chuyện với nhau, sau đó Vân Tử Diễm lái xe đưa bà ta ra sân bay.

Nhưng không ngờ, chiếc xe xảy ra tai nạn giữa đường, lật nghiêng, đè lên chân của Khúc Tịnh Kỳ.

Trong lúc nguy cấp đó Vân Tử Diễm không quản nguy hiểm, bò vào bên trong kéo rồi đẩy Khúc Tịnh Kỳ ra ngoài.

Nhưng không ngờ, trong thời khắc cô ta sắp bò ra ngoài, chiếc xe phát nổ…

Mọi người nghe thấy đều bị bàng hoàng bởi quá trình đó.

Vân Tử Lăng không nói gì, nhìn lên ba chữ ‘đang phẫu thuật’ màu đỏ, trong lòng không biết có cảm giác gì.

“Ông Hoắc, có thể đưa bà Hoắc vào phòng bệnh VIP rồi.” Y tá đứng bên cạnh dịu dàng nhắc nhở.

“Tôi không vào phòng bệnh, tôi muốn ở đây, tôi phải chờ con bé, chờ Tử Diễm!” Khúc Tịnh Kỳ vội hét lớn lên.

“Mẹ à, mẹ đang bị thương đó, mẹ về phòng trước nhé, bọn con ở đây canh chừng cho.” Hoắc Nhã Linh liền nói.

“Đúng đó thưa cô, cô về phòng bệnh trước đi, chốc nữa phẫu thuật xong, bọn cháu sẽ thông báo cho cô ngay!” Khúc Tịnh Quân nhìn bộ dạng của bà ta cũng thấy thương xót.

“Tử Diễm, Tử Diễm…” Đột nhiên, phía cầu thang truyền đến một tiếng hét thất thanh.

Tiếp đó, Cố Di Nhân và Vân Hâm Bằng chạy vội đến.

“Tử Diễm, Tử Diễm của tôi ơi….” Cố Di Nhân vội đập tay lên cửa, nhưng được y tá đứng bên ngăn lại.

“Con gái mệnh khổ của tôi, hu hu hu…” Cố Di Nhân ngồi xổm xuống đất, giọng nói bi thương vô cùng.

“Tử Diễm ơi! Sao số con khổ thế này… sao con lại xảy ra tai nạn chứ? Hiện tại chưa biết còn sống hay đã chết?”

Giọng Vân Hâm Bằng cũng nghẹn ngào cất lên: “Tử Diễm, Tử Diễm của tôi…”

Khúc Tịnh Kỳ nhìn bọn họ, tỏ vẻ có lỗi: “Xin lỗi, là tôi… là tôi liên lụy đến Tử Diễm…”

Cố Di Nhân nhìn bà ta, lắc lắc đầu, rồi lại ôm mặt khóc nức nở.

Vân Tử Lăng đứng trong góc, nhìn toàn bộ cảnh tượng này.

Trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.

Cố Di Nhân và Vân Hâm Bằng tại sao lại cùng lúc xuất hiện chứ?

Không lẽ hai người bọn họ không có trở mặt sao?

Không, tuyệt đối không thể nào!

Tính cách và lòng chiếm hữu của Vân Hâm Bằng rất bá đạo, nếu ông ta biết được Cố Di Nhân phản bội ông ta thì không thể nào dễ dàng tha thứ cho bà ta được.

Nhưng hiện tại…

Nhất thời, cô thật sự không hiểu nổi Vân Hâm Bằng nữa.

“Ông Hoắc, bà Hoắc, ông Vân, bà Vân, mọi người vào phòng bệnh chờ đợi có được không? Phẫu thuật không thể kết thúc nhanh như vậy được đâu, nhiều người đứng vây bên ngoài như thế, cũng sẽ ảnh hưởng đến bên trong đó!” Y tá trưởng bước đến vội dịu dàng khuyên nhủ.

“Được!” Hoắc Chấn Vũ gật đầu.

Bất kể hiện tại bên trong rốt cuộc đang trong tình trạng gì.

Trước tiên, vẫn nên vào phòng bệnh đã rồi tính tiếp.

Thế là, Khúc Tịnh Kỳ nhanh chóng được đẩy vào trong phòng bệnh VIP cao cấp.

Phòng bệnh rất to, có đến mấy ghế sofa..

Vân Tử Lăng và Hoắc Nhã Linh ngồi trên một ghế sofa.

Ghế sofa bên kia là Cố Di Nhân đang khóc và Vân Hâm Bằng với vẻ mặt sầu buồn.

Khúc Tịnh Quân và Hoắc Ảnh Quân đứng bên cạnh Khúc Tịnh Kỳ, luôn miệng trấn an.

Hoắc Chấn Vũ ngồi phía bên còn lại, không ngừng hồi hộp quan tâm đến cơ thể của bà ta.

Thời gian, từng phút từng giây trôi qua.

Trong phòng bệnh, không ai nói gì, không khí phút chốc ngượng ngùng.

Sau hai tiếng đồng hồ.

Đang lúc mọi người chờ đến mức không chịu đựng được nữa thì một cô y tá chạy vội vào.

“Phẫu thuật của cô Vân rất thành công!”

Dứt lời, Khúc Tịnh Kỳ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ là…” Y tá có chút do dự.

“Chỉ là như nào?” Khúc Tịnh Kỳ và Cố Di Nhân cùng lúc hỏi.

“Chỉ là, khuôn mặt của cô Vân bị hủy hoại rồi…”

Bình Luận (0)
Comment