Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 140

Chương 140: Có thể gặp mặt một lần không?.

Khách sạn năm sao?

Cuối cùng Vân Tử Lăng vẫn không theo anh trở về.

Hiện tại chính bản thân anh cũng không biết mối quan hệ giữa anh và cô là như thế nào.

Cô rời đi ba năm, dựa theo pháp luật mà nói thì thuộc về dạng tự động ly hôn.

Thế nhưng mà vừa nãy trước khi đi, anh đã nói: ‘Chúng ta vẫn là vợ chồng, không ly hôn.’

Vân Tử Lăng hơi đau đầu xoa huyệt thái dương, lông mày chưa từng dãn ra.

Một mình suy nghĩ một lúc, cô quay đầu sang nhìn Đa Đa ở bên cạnh.

Lúc này Đa Đa đã tiến vào trong mộng đẹp, cậu bé ngủ rất ngon, duoiws ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đa Đa rất là đáng yêu.

Thấy vậy, cô không nhịn được cúi xuống hôn lên mặt cậu bé một cái.

“Rinh rinh.”

Điện thoại của Vân Tử Lăng đột nhiên rung một tiếng.

Cô có thói quen đặt điện thoại ở chế độ rung vào buổi tối, chủ yếu là sợ quấy rầy Đa Đa ngủ,

Sau khi cầm điện thoại lên nhìn, cô hơi sửng sốt một chút.

‘Chị dâu, có thể gặp mặt không?’

Vân Tử Lăng dừng một chút.

Ánh mắt vô ý thức nhìn về phía Đa Đa ở bên cạnh.

Sau đó cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu.

Mà Hoắc Nhã Linh ở trên xe thì đang hồi hộp đợi câu trả lời của cô.

Cô ta sợ.

Sợ cô từ chối.

Hai tay cô ta không ngừng vỗ vô lăng, cả người thở sâu.

Mãi cho đến khi cô ta nhận được một tin nhắn trả lời có hai chữ: ‘Tới đi.’

Cuối cùng cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó cô ta đạp chân ga, đi đến địa điểm mà Vân Tử Lăng đã gửi.

――――

“King kong.’ Chuông cửa vang lên một tiếng.

Vân Tử Lăng nhẹ nhàng xuống giường, rồi đi ra cửa.

Cửa bị đẩy ra.

Hoắc Nhã Linh đứng ở cửa, vẻ mặt dị thường nhìn cô: “Chị….. Chị dâu……..”

Vân Tử Lăng thấy vẻ mặt của cô ta thì thở dài nói: “Mau vào đi!”

Hoắc Nhã Linh gật đầu, đi theo cô vào.

Vân Tử Lăng đóng cửa phòng lại.

Vừa bước vào, ánh mắt của Hoắc Nhã Linh đã bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

“Thằng bé đang ngủ trong phòng ngủ.” Cô tự nhiên biết là cô ta muốn tìm cái gì.

Hai tay Hoắc Nhã Linh đan loạn xạ vào nhau, vẻ mặt hơi xấu hổ: “Ngủ, ngủ rồi à……..”

Nói xong ánh mắt vẫn hướng về phía phòng ngủ.

Nhưng mà Vân Tử Lăng không nói, cô ta không có dũng khí đi vào.

Dù sao ban đầu là cô ta vứt bỏ cậu bé.

“Em vào xem thằng bé đi!”

Hoắc Nhã Linh khẽ giật mình, khó tin nhìn cô: “Em có thể vào xem thằng bé sao?”

Vân Tử Lăng dẫn đầu đi vào, Hoắc Nhã Linh cũng vội vàng đi vào theo.

Trên giường lớn chỉ một có mỗi một chiếc đèn ngủ dịu dàng.

Có một bộ dáng nho nhỏ giống như búp bê đang yên lặng nằm ngủ ở đấy.

Dưới sự khúc xạ ánh sáng, thậm chí cô ta còn thấy hàng lông mi mảnh mai của cậu bé rất giống cô ta…..

Hai mắt của cô ta lập tức trở nên mơ hồ.

Cô ta chậm rãi đi về phía trước, và sau đó đi đến bên giường.

Vân Tử Lăng đi tới rót cho co ta một chén trà, đặt ở trên mặt bàn.

Hoắc Nhã Linh chậm rãi ngồi lên giường, cô ta nhìn chằm chằm vào Đa Đa, ngay sau đó nước mắt chảy xuống.

Thấy vậy Vân Tử Lăng khẽ thở dài một cái, ddauw khăn tay cho cô ta.

Hoắc Nhã Linh nhận lấy khăn tay lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Thằng bé, thằng bé đã lớn như vậy rồi……..

“Ừm, đã ba tuổi rồi.”

“Ba năm……..” Cô ta cụp mắt xuống, trong đầu lại xuất hiện bộ dáng cô ta nhẫn tâm từ chối cậu bé.

“Thằng bé rất ngoan.” Vân Tử Lăng đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Thằng bé là đứa trẻ ngoan nhất chị từng gặp, nó vượt qua sự trầm ổn của một đứa trẻ cùng tuổi, không khóc không nháo, đôi khi thậm chí chị còn cảm thấy có phải bên trong cơ thể này của thằng bé là một người trưởng thành hay không, nếu không thì làm sao lại hiểu chuyện như vậy!”

Hoắc Nhã Linh nhìn ánh mắt tràn đầy dịu dàng của Vân Tử Lăng, lại nhìn đứa con trai được chăm sóc tốt như vậy.

Cô ta biết trong ba năm này, sợ rằng Vân Tử Lăng đã dành hết tâm huyết để chăm sóc nuôi dưỡng đứa bé này.

“Em xin lỗi…..” cô ta nhìn về phía Vân Tử Lăng, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi, xin lỗi chị…..”

Vân Tử Lăng kéo tay của cô ta: “Không cần phải xin lỗi thật ra chị nên cảm ơn em, là em đã khiến cho cuộc sống của chị tràn đầy hy vọng, chị không dám tưởng tượng, nếu như không có Đa Đa, không biết chị còn có thể kiên trì sống tiếp hay không……..

Hoắc Nhã Linh nghẹn ngào, cô ta nhìn đứa bé này, trong lòng ngũ vị tạp trần.co ta không nên phát sinh quan hệ với Khúc Tịnh Quân.

Càng không nên có đứa bé này!

“Chị sẽ nói tình hình thực tế cho anh trai em biết sao?” Cô ta hỏi Vân Tử Lăng.

“Không.” Cô cười một tiếng, ánh mắt vô cùng kiên định: “Em đừng lo, ngay từ giây phút chị nhận nuôi Đa Đa thì đứa bé này chính là con của chị, cho dù người bên ngoài có nói thế nào, có đánh giá chửi bởi chị ra sao thì Đa Đa cũng chính là đứa bé do chị sinh!”

Nói xong, cô vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô ta: “Chị biết tháng sau em sẽ kết hôn, lần này chị trở về là vì chuyện dời mộ của mẹ với chú Mạnh, em yên tâm, sau khi chị làm xong chuyện bên này thì sẽ rời đi!”

Hoắc Nhã Linh giật mình: “Chị muốn dẫn theo Đa Đa tới vùng ngoại ô New Zealand sao?”

Ánh mắt Vân Tử Lăng nhìn về phía Đa Đa trở nên vô cùng dịu dàng: “Nơi đó rất tốt! Ở chỗ đó không khí trong lành, có sông, có thảo nguyên, đều là những thứ Đa Đa thích!”

“Vậy anh em thì sao? Anh em đã đợi chị ba năm!”

Vân Tử Lăng hơi dừng lại, sau đó lại lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ta, mỉm cười nói: “Nhã Linh, em nhớ kỹ, em nhất định phải hạnh phúc, em có thể đi ra khỏi đoạn quá khứ kia để tìm thấy một nửa khác cũng không dễ dàng gì, chị có thể hiểu, lần này chị trở về là vì chuyện dời mộ, có thể sẽ có một ít người công kích nhắm vào chị và Đa Đa, nhưng em nhất định phải tỉnh táo, em sắp làm cô dâu rồi, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được hành động lung tung, tất cả cứ giao cho chị!”

Hoắc Nhã Linh nhíu mày, cả người hơi bối rối: “Vậy còn chị thì sao? Em đã bước ra khỏi được quá khứ, vậy chị vẫn chưa bước ra khỏi được nỗi đau mất con kia sao?”

Nụ cười của Vân Tử Lăng trở nên cứng đờ, cơ thể rõ ràng hơi cứng lại.

“Xin lỗi chị dâu…..” Hoắc Nhã Linh rất áy náy khi thấy phản ứng của cô như vậy.

“Không sao.” Cô nhìn về phía Đa Đa, cười nói: “Có Đa Đa làm bạn, chị đã đi ra khỏi đoạn quá khứ u ám đó rồi.”

“Anh em thì sao? Chị biết anh ấy yêu chị mà chị vẫn muốn đi sao?”

Ba năm này, mặc dù cô ta từ chối tin tức về con trai.

Nhưng thỉnh thoảng cô ta vẫn để lộ tin tức của Hoắc Ảnh Quân với Vân Tử Lăng.

“Chị với anh ấy…..” Cô không biết phải nói cái gì.

Quan hệ của cô với anh bây giờ một lời khó mà nói hết được.

Nước mắt của Hoắc Nhã Linh rơi càng nhiều: “Em muốn kết hôn, nhưng em không có cách nào thừa nhận Đa Đa…….. Thế nhưng mà nếu để chị mang theo Đa Đa, chị với anh em…….. Nếu như để mẹ em biết, chắc chắn bà ấy sẽ đến quấy nhiễu, vốn dĩ…….. Vốn dĩ bà ấy không chào đón chị!”

Vân Tử Lăng thấy cô ta khóc thì vội vàng đưa giấy cho cô ta lau nước mắt: “Không ai có thể tách chị với Đa Đa ra, cho dù có là anh của em thì cũng không được!”

Hoắc Nhã Linh nhìn về phía cô, nước mắt chảy càng nhiều.

Cô ta không có tư cách làm mẹ.

Cũng chưa từng thực hiện nghĩa vụ của một người mẹ.

Nhưng mà chị dâu của cô ta lại thay cô ta tiếp nhận hết tất cả.

“Hu hu hu……..” Hoắc Nhã Linh lập tức ôm lấy Vân Tử Lăng, nức nở nói: “Em phải báo đáp chị như thế nào đây, em phải làm như thế nào đây, em không biết phải làm như thế nào cả!”

Vân Tử Lăng vỗ về lưng cô ta, an ủi: “Em không cần làm gì cả, không cần phải nghĩ cái gì cả, em chỉ cần ngày ngày vui vẻ, làm một cô dây thật xinh đẹp!”

“Ưm…..” Đột nhiên, cậu bé trên giường nghe thấy tiếng khóc của Hoắc Nhã Linh, không khỏi mở mắt ra.

Vân Tử Lăng thấy vậy thì vỗ vỗ Hoắc Nhã Linh, ánh mắt nhìn về phía Đa Đa.

Hoắc Nhã Linh cũng nhìn theo ánh mắt của Vân Tử Lăng.

Cô ta vừa nhìn một cái đã lập tức sững sờ.

Đôi mắt to tròn của cậu bé hết nhìn cô ta rồi lại nhìn về phía Vân Tử Lăng, hỏi: ‘Mẹ ơi, đây là ai?’

Vân Tử Lăng nhích tới gần, ôm lấy Đa Đa vào lòng, hôn một cái lên mặt cậu bé: “Cô ấy là dì Nha Linh của con, cô ấy cũng giống như mẹ, rất là yêu Đa Đa!”

Nghe vậy, đôi mắt ngây thơ kia của cậu bé nhìn về phía Hoắc Nhã Linh, sau đó mỉm cười: “Cháu chào dì Nhã Linh.’

Hai mắt Hoắc Nhã Linh lập tức mờ đi, cô ta đứng dậy nhìn về phía Vân Tử Lăng, Tống Uyển Nguyệt rẩy nói: “Em, em có thể…….. Ôm thằng bé một cái không?”

Vân Tử Lăng nhìn về phía Đa Đa: “Dì Nhã Linh rất yêu con, con có thể để cho dì Nhã Linh ôm một cái không?”

Đa Đa ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vươn hai tay ra.

Hoắc Nhã Linh đi lên ôm lấy cậu bé vào trong ngực.

Ba năm.

Đây là lần đầu tiên cô ta được ôm con mình.

Tay của cô ta vô cùng run rẩy, nước mắt không khống chế nổi mà chảy xuống.

Đa Đa vội vàng giúp cô ta lau nước mắt, làm một ngôn ngữ ký hiệu: ‘Dì Nhã Linh đừng khóc, có phải dì Nhã Linh đau ở đâu không, Đa Đa giúp dì thổi, thổi xong sẽ không đau nữa……..’

“Hu hu hu…..”

Hoắc Nhã Linh lập tức quỳ trên mặt đất, khóc đếm tâm tê phế liệt…..”

――――

Tối nay ở đây có người không ngủ được.

Ở nhà họ Hoắc cũng có người không ngủ được.

Tối nay Hoắc Ảnh Quân trở về.

Anh tới lấy giấy đăng ký kết hôn và ảnh cưới.

Hi Vân vội vàng cản đường Hoắc Ảnh Quân: :Anh Ảnh Quân, anh cầm mấy thứ này đi đâu?”

Hoắc Ảnh Quân nhíu mày, nhìn về phía cô ta: “Trẻ con hỏi nhiều như thế làm gì?”

“Cái gì mà trẻ con, em là vợ chưa cưới của anh!”

Hi Vân rất khóc vui, từ khi cô ta tỉnh lại, anh luôn đối xử với cô ta như một đứa trẻ.

Trước đây anh không như vậy.

Hoắc Ảnh Quân không quan tâm cô ta có vui không, nói với cô ta: “Em là em gái anh!”

Trong ba năm này, tất cả những thứ cô ta muốn ngoại trừ anh ra.

Anh gần như là đã đáp ứng hết mọi yêu cầu của cô.

Đúng vậy, anh đang báo đáp cô ta.

Thậm chí còn mua cho cô ta một can nhà trị giá ba trăm tỷ.

Chỉ để khiến cô ta hiểu rõ, anh có thể dùng phương thức khác để báp đáp phần ân tình kia.

Nhưng mà chỉ riêng vấn đề tình cảm là không được!

“Em không phải là em gái của anh, em gái của anh còn lâu mới vì anh liều mạng như thế?” Vẻ mặt Hi Vân không vui nói: “Em biết anh muốn làm gì, em thấy trên tin tức nói anh muốn tái hợp với vợ trước có đúng không?” Không, em không đồng ý, anh là của em, tại sao anh lại có thể tái hợp lại với cô ta?” Cô ta bắt lấy cánh tay của Hoắc Ảnh Quân: “Tại sao anh lại phản bội em? Em không cho phép, em khong cho phép!”

“Tái hợp?” người đàn ông cau mày lẩm bẩm lại hai chữ này, nhìn cô gái đang làm loạn kia.

“Đúng, tái hợp, em không đồng ý!” Cô ta ngửa đầu, khuôn mặt nhăn lại.

“Ha.” Hoắc Ảnh Quân trầm thấp cười một tiếng.

“Anh, anh cười cái gì?”

“Từ đầu đến cuối anh với cô ấy chưa từng ly hôn, sao lại nói là tái hôn được?” Anh vươn tay xoa đầu của cô: “Về sau phải khách khí với chị dâu một chút, biết chưa?”

Nghe vậy Hi Vân muốn tổ tung, cô ta vội vàng cầm tay anh ra, hai tay chống nạnh nói: “Cô ta không phải chị dâu của em, anh cũng không phải là anh trai của em, em là vợ anh, em mới là vợ của anh!!!”

Hoắc Ảnh Quân không để ý đến anh ta mà cầm đồ vật đi ra ngoài.

“Không được đi, không được phép đi!”

Hi Vân vội vàng đi theo anh vào thang máy, đi xuống tầng một.

Bàn tay nhỏ bó của cô ta nắm lấy cổ tay của anh, thế nhưng sức lực của anh rất lớn, vóc người cũng rất cao.

Hai người nhìn giống như là anh đang kéo một con gấu koala, nhìn vô cùng buồn cười.

“Không cho phép đi, em không cho phép anh đi, em không cho phép anh đi tìm con hồ ly tinh kia, em không cho phép anh đi, không cho phép không cho phép!”

“Thái Hi Vân!” Hoắc Ảnh Quân dừng bước chân lại, âm trầm gọi tên cô ta.

Hi Vân dừng lại, theo bản năng buông tay ra, cô ta bĩu môi và nhìn anh bằng vẻ mặt oan ức.

“Làm loạn đủ chưa?” Vẻ mặt anh thật sự không tốt: “Nếu như em còn tiếp tục làm loạn nữa, anh sẽ bảo tài xế đưa em về nhà của em!”

“Anh Ảnh Quân….. Anh muốn đuổi em đi sao?” Cô ta sắp khóc lên: “Em đã làm sai chỗ nào, em là của anh, anh là của em, cô ta chính là kẻ xen vào giữa chúng ta, không phải sao? Tại sao anh lại thiên vị cô ta, huống chí cô ta còn cùng một người đàn ông khác sinh một đứa con hoang!”

Nghe vậy, ánh mắt Hoắc Ảnh Quân lập tức lạnh nhu dao, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta.

Hi Vân không khỏi rụt cổ một cái, ánh mắt của anh vô cùng đáng sợ, giống như có một con dao đang cứa từng nhát vào da thịt của cô ta, sự căm ghét trong mắt anh không thèm che dấu, giống như cô ta đã giết cả nhà anh vậy.

Thế nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến cô ta.

Cô ta lùi lại về phía sau, nói khẽ: “Anh, anh trừng mắt nhìn em như thế làm cái gì, em….. Đâu phải em cắm sừng anh đâu….”

“Thái, Hi, Vân!”

“Hu hu hu u u u……..” Hi Vân lập tức khóc lớn: “Anh quát em, anh quát em!”

Hoắc Ảnh Quân cau mày đầy chán ghét, cầm đồ đi về phía cổng.

“Quân!” Một giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Muộn như vậy rồi, con muốn đi đâu?”

Bình Luận (0)
Comment