Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 169

Chương 169: Mộ Niệm Quang lạnh giọng chất vấn.

Hơn mười giờ sáng, bên ngoài biệt thự của Hoắc Ảnh Quân bị vô số phóng viên bao vây.

Nhưng bên ngoài biệt thự có một vòng bảo vệ cho nên đám phóng viên không thể vào được.

Mà bên trong phòng khách có mấy người đang ngồi.

Hoắc Chấn Vũ, Khúc Tịnh Kỳ, Hoắc Nhã Linh, Khúc Tịnh Quân và bố mẹ của Khúc Tịnh Quân.

Mà ngồi đối diện với bọn họ là Mộ Niệm Quang.

Lúc này Vân Tử Lăng, Đa Đa và Hoắc Ảnh Quân đều ở tầng trên. Không ai biết bọn họ đang nói cái gì.

Nhưng tất nhiên là Mộ Niệm Quang đã ngăn cản không cho bọn họ lên tầng trên.

Dì Mặc thấy vậy thì rót cho mỗi người một cốc nước.

Bầu không khí trong phòng khách có chút kỳ lạ.

Bố mẹ của Khúc Tịnh Quân nhìn về phía Mộ Niệm Quang, có chút run rẩy hỏi: “Đứa bé kia… Đứa bé kia thật sự là cháu trai của chúng tôi sao?”

“Vâng!” Mộ Niệm Quang không giấu giếm nói.

Đột nhiên bố mẹ Khúc Tịnh Quân đều khóc lên.

Khúc Tịnh Quân nghe vậy, kích động đến mức không biết nói gì, cả người rất vui mừng.

Hoắc Nhã Linh thì vẫn luôn khóc, cô ấy nhìn về phía Khúc Tịnh Quân và nói: “Con của chúng ta không phải quái thai, thật ra Đa Đa rất thông minh!”

Khúc Tịnh Quân gật đầu một cái, không để ý tới ánh mắt lạnh nhạt của Khúc Tịnh Kỳ, ôm Hoắc Nhã Linh vào trong ngực.

“Em rể! Em nhìn bọn nó mà xem, ngay con cũng sinh rồi, cũng không phải quái thai gì cả, chúng ta còn muốn ngăn cản bọn nó sao?” Giọng bố Khúc rất khó chịu: “Lúc trước hai đứa trẻ này lại còn tự tử, bây giờ chúng ta còn ép buộc chúng, anh sợ đến lúc đó chỉ có thể người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thôi!”

Hoắc Chấn Vũ không lên tiếng, cả người rơi vào yên lặng.

“Tôi không đồng ý!” Khúc Tịnh Kỳ nhìn về phía bọn họ và nói: “Anh, tại sao anh lại có thể ích kỷ như vậy chứ? Anh để cho bọn nó kết hôn, nhưng anh cảm thấy luật pháp có thể cho phép hay không?”

“Có thể ra nước ngoài!”

“Cứ cho là ra nước ngoài, vậy cả đời này chỉ cần về nước một lần thì cũng sẽ bị người ta chọc ngoáy!” Bà ta nói rồi cười lạnh một tiếng: “Còn nữa, anh cảm thấy sau khi chết, hai chúng ta có mặt mũi nào đi gặp bố mẹ mình không?”

Nghe vậy, bố Khúc hé miệng nhưng lại không biết nên nói gì.

“Bố mẹ, cô, chú!” Khúc Tịnh Quân đứng lên nhìn về phía bọn họ nói: “Đời này, con và Nhã Linh nhất định phải ở bên nhau, dù cho có bị người người chửi ruar nhục nhã, chúng con cũng sẽ không buông tay. Cho dù sau khi chết không có mặt mũi nào đi gặp ông bà nội, con cũng sẽ giải thích rõ ràng!”

Nhã Linh nhìn về phía anh ta, một lần nữa nước mắt rơi như mưa.

Khúc Tịnh Quân ngồi xuống, nhìn về phía Nhã Linh: “Hai người chúng ta ra nước ngoài, dẫn theo Đa Đa. Ba người chúng ta mãi mãi ở bên nhau! Anh sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi mẹ con em!”

Hoắc Nhã Linh lập tức nhào vào lồng ngực anh ta, ôm anh ta thật chặt.

Lúc này, Khúc Tịnh Quân đứng lên nhìn về phía Mộ Niệm Quang và nói: “Chúng tôi muốn đi lên gặp con trai chúng tôi một chút.”

Mộ Niệm Quang không ngẩng đầu lên, giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Cho nên… Các người muốn cướp Đa Đa đi ư?”

Anh ta vừa dứt lời, cuối cùng ánh mắt kia cũng nhìn về phía họ.

Khúc Tịnh Quân nhíu mày: “Như vậy không gọi là cướp, Đa Đa chính là con trai tôi, dĩ nhiên phải trả lại cho tôi!”

Mộ Niệm Quang không nhìn anh ta mà nhìn Hoắc Nhã Linh: “Cô cũng nghĩ vậy phải không?”

Không biết tại sao Hoắc Nhã Linh lại có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Mộ Niệm Quang, nhưng nghĩ lại một chút, nếu đã đưa Đa Đa ra ánh sáng rồi thì dĩ nhiên cô ấy muốn dẫn thằng bé đi.

Sự im lặng của cô ấy cũng coi như cho Mộ Niệm Quang biết câu trả lời.

Lúc này đột nhiên Mộ Niệm Quang Lấy một tập tài liệu ra đưa cho cô ấy.

“Nếu các người muốn dẫn Đa Đa đi thì trước hết hãy đọc những thứ này đi!”

Khúc Tịnh Quân nhíu mày, nhận lấy tập tài liệu trong tay Mộ Niệm Quang, trực tiếp mở ra.

Nhìn một cái bỗng ngây ngẩn cả người.

Bên trong là bệnh án và tất cả hóa đơn xem bệnh.

Có rất nhiều.

“Có chuyện gì sao?”

Hoắc Nhã Linh nhíu mày: “Anh muốn nói đến tiền chữa bệnh của Đa Đa trong ba năm nay sao?”

Nghe vậy, Khúc Tịnh Quân vội nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ trả lại gấp đôi số tiền này cho chị dâu!”

“Ha ha!” Mộ Niệm Quang vô cùng mỉa mai cười lạnh một tiếng, anh ta nhìn chằm chằm vào họ và nói: “Đúng là đủ ích kỷ! Trong mắt mấy người rhif đây chẳng qua chỉ là tiền thôi phải không?”

Hai người thấy ánh mắt mỉa mai của Mộ Niệm Quang lập tức dừng lại.

“Các người cảm thấy Tử Lăng sẽ thiếu tiền chút tiền này sao? Cảm thấy người anh là tôi đây sẽ thiếu tiền sao?” Anh ta nhìn về phía họ bằng ánh mắt rét lạnh: “Các người nhìn cho kỹ đi, đứa trẻ ba tuổi này đã phải chạy đi chạy lại tới bệnh viện bao nhiêu lần, đã phải trải qua chuyện sống chết bao nhiêu lần? Người ở bên chăm sóc nó, luôn trông coi ở bên người nó là ai?”

Vừa nói Mộ Niệm Quang vừa đứng lên: “Ba năm trước cô không chịu thừa nhận đứa bé. Chỉ vì một tin nhắn, chị dâu cô đã từ ngàn dặm xa xôi đi tìm cô. Cô nói cô muốn bỏ đứa bé này, nhưng chị dâu cô thì không bỏ được. Dù sao cũng là một mạng sống, lại còn là con của cô, nên cô ấy đã nhận nuôi nó!”

“Cô có biết chị dâu cô vừa sinh non không lâu, thân thể rất kém nhưng vẫn luôn trông coi ngày đêm bên người đứa bé lúc nào cũng bị bệnh một cách khó hiểu này, bao nhiêu lần rơi nước mắt, rất sợ đứa bé này sẽ không qua khỏi!”

“Tôi còn nhớ năm một tuổi rưỡi, có một lần Đa Đa bị viêm phổi rất nghiêm trọng, nằm viện một tuần. Trong một tuần ấy, chị dâu cô gầy đi hay ký rưỡi. Trong một tuần ấy, chị dâu cô gần như không chợp mắt. Mà cô thì sao? Suốt ba năm trời, ngay cả một cú điện thoại, một tin nhắn mà cô cũng chưa từng gửi về. Bây giờ cô nói muốn cướp Đa Đa về ư? Ai cho cô can đảm và mặt mũi vậy?”

Giọng nói của Mộ Niệm Quang tràn đầy sự mỉa mai và khinh bỉ.

Sắc mặt Hoắc Nhã Linh lập tức trở nên cực kỳ khó xử.

“Có phải cô cảm thấy Đa Đa rất thông minh không? Đa Đa có thể nghe hiểu lời nói, có thể dùng ngôn ngữ tay để nói chuyện, vậy cô có biết quá trình dạy nó những thứ đó cực khổ như thế nào không?”

“Cô tưởng dạy Đa Đa nghe hiểu lời nói là dễ sao? Tôi không ngại nói cho cô biết, ba năm qua Đa Đa không hề học một lớp dạy riêng nào. Không phải là vì không dạy nổi mà là những người đó không chịu chấp nhận thẳng bé. Vì khi còn nhỏ, Đa Đa là một đứa bé mắc bệnh tự kỷ nhẹ. Chính là Tử Lăng dùng thời gian ba năm để khiến thằng bé mở lòng ra, có thể đón nhận thế giới bên ngoài. Còn cô thì sao? Cô đã làm được gì cho Đa Đa?”

“Bây giờ thì hay rồi, cô thấy Đa Đa lớn lên, thấy được một chút kết quả là lập tức muốn cướp Đa Đa đi, cô đúng là đủ ích kỷ!” Mộ Niệm Quang vừa nói vừa cười lạnh: “Cô có từng cảm ơn chị dâu cô chưa? Những năm qua ngay, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có. Tôi dám cá rằng nếu không phải chị dâu cô nhận nuôi con của cô thì nó đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi!”

Hoắc Nhã Linh lập tức ngã ngồi trên ghế sô pha, cả người đều bối rối.

“Tôi nghĩ, lúc cô sinh Đa Đa ra, chắc hẳn bác sĩ cũng đã nói thể chất đứa bé không tốt, cần sự chăm sóc đặc biệt, nếu không sẽ rất dễ chết non. Những lời này cũng là cô nói với chị dâu cô, cho nên mỗi lần Đa Đa vừa bị bệnh thì cô ấy sẽ ngày đêm không ngủ chăm sóc nó. Tôi đã từng khuyên, tôi nói để tôi chăm sóc Đa Đa giúp cô ấy nhưng cô ấy nói không cần, cô ấy là mẹ của nó nên phải chăm sóc nó, Nhã Linh đã từng nói thể chất đứa bé này không tốt, nếu không có đủ kiên nhẫn và tỉ mỉ thì rất dễ chết non. Bây giờ đứa bé này là con của cô ấy nên cô ấy sẽ dùng mọi cách để chăm sóc, bảo vệ và yêu thương nó!”

“Đây chính là tất cả sự “ích kỷ” mà chị dâu cô đã làm đó!” Giọng Mộ Niệm Quang không khỏi cao lên.

Hoắc Nhã Linh:…

Khúc Tịnh Quân:…

Bố mẹ của bọn họ cũng rất ngạc nhiên.

“Hôm nay ở sân bay, để chứng minh cô và Khúc Tịnh Quân ở bên nhau là bình thường, cô đã để lộ Đa Đa ra ánh sáng. Cô có từng nghĩ tới cảm nhận của chị dâu cô không? Tại sao trước khi cô làm những chuyện này, cô lại không thể suy tính một chút tới cảm nhận của cô ấy?”

“Tôi… Tôi…” Hoắc Nhã Linh hé miệng nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.

“Cô hãy xem những phóng viên đang nhìn chăm chăm ngoài cửa kia, cô cảm thấy đưa Đa Đa ra ánh sáng ở sân bay là đúng đắn ư? Cô cũng không chịu nổi dư luận như thế thì dựa vào đâu mà một đứa bé ba tuổi có thể chịu được. Hẳn cô phải biết, nếu cô và Khúc Tịnh Quân sống với nhau, cả đời này, chỉ cần về nước lần nào thì chắc chắn lần ấy đều sẽ bị người người chỉ trỏ. Ngược lại, khi đưa Đa Đa lộ ra ánh sáng sẽ tốt cho cô, cũng đồng nghĩa với việc cả đời này Đa Đa sẽ bị người ta chỉ trỏ, nói nó là con của bố mẹ cận huyết nên mới trở thành người câm điếc như vậy!”

“Đây chính là cái cô gọi là “tình thương của mẹ” sao?” Anh ta nhìn chằm chằm vào Hoắc Nhã Linh, tức giận nói.

“Tôi… Tôi… Tôi không cố ý, chỉ là lúc ấy tôi muốn… Chỉ là muốn chứng minh… Chứng minh con do chúng tôi sinh ra không phải quái thai…”

“Chứng minh cái gì?” Mộ Niệm Quang cười khinh bỉ: “Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không cần chứng minh. Tôi hỏi cô, ban đầu lúc Tử Lăng đi về bị tất cả phóng viên nói Đa Đa là con của tôi và cô ấy, chị dâu cô bị người ta hiểu lầm, thậm chí có thể khiến cô ấy và anh trai cô chia tay, tại sao lúc đó cô không tới chứng minh?”

Hoắc Nhã Linh:…

“Những dư luận kia, những sóng gió kia chướng tai như vậy nhưng chị dâu cô vẫn kiên định như cũ, nói đó là con của cô ấy, dù có bị nói là đĩ thõa, nói là thảo mai, nhưng cô ấy có từng chứng minh với mọi người điều gì không? Tôi hỏi cô, cô ấy làm vậy là để bảo vệ ai? Bảo vệ Đa Đa, và cũng là để bảo vệ cô đấy!”

Hoắc Nhã Linh mở to cặp mắt, lập tức cười lớn.

Ngay cả Khúc Tịnh Quân cũng ngạc nhiên và hoảng sợ.

Mộ Niệm Quang không nói nữa.

E rằng mấy lời vừa rồi chính là lần nói nhiều nhất trong đời này của anh ta.

Bởi vì trong suốt ba năm qua, anh ta luôn ở bên cạnh Vân Tử Lăng.

Anh ta biết cô không dễ dàng gì, biết cô chịu khổ.

Nhưng mà những người này lại không thấy được sự cực khổ của cô, chỉ muốn… Chiếm lấy thành quả.

Ha ha!

Thật đúng là không thể ích kỷ hơn nữa!

Dưới tầng nhất thời yên tĩnh lại.

Mà trên tầng cũng yên tĩnh giống vậy.

Bên trong căn phòng, Vân Tử Lăng ôm Đa Đa đã khóc đến mệt rồi thiếp đi.

Cô không đặt thằng bé xuống mà vẫn luôn ôm trong lòng.

Hoắc Ảnh Quân ngồi xuống phía đối diện cô, nhìn cô với ánh mắt vừa khiếp sợ vừa khâm phục.

Một lúc sau, cuối cùng Đa Đa cũng ngủ say, Vân Tử Lăng mới từ từ đặt nó lên giường.

Lúc này Hoắc Ảnh Quân mới chậm rãi mở miệng: “Đứa bé này… Thật sự là con của Nhã Linh sao?”

Vân Tử Lăng nhìn về phía Đa Đa, giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Đúng vậy!”

Trong lòng Hoắc Ảnh Quân lập tức đau đớn như bị đâm từng nhát.

Phải vĩ đại đến mức nào mới có thể khiến cô đưa ra quyết định như vậy chứ!

Nuôi dưỡng đứa con của Nhã Linh ư?

Quá trình này rất gian khổ, không cần nghĩ cũng biết nó không dễ dàng đến nhường nào.

Mà lúc cô về nước, thậm chí dư luận còn nuốt chửng cô, nhưng cô không hề tiết lộ dù chỉ một chữ.

Bỗng nhiên anh cũng rất đau lòng vì cô.

Đứng dậy, đi tới bên cạnh cô, anh nhẹ nhàng ôm bả vai và cô nói: “Yên tâm đi, không ai có thể cướp đi Đa Đa! Không một ai!”

Nghe vậy, tay Vân Tử Lăng lập tức khựng lại.

Sau đó nước mắt cô không cầm được mà từ từ lăn xuống.

Bình Luận (0)
Comment