Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 171

Chương 171: Lựa chọn buông tay..

Ba ngày sau.

Trong ba ngày này, Vân Tử Lăng đã chịu không ít khổ sở.

Đa Đa im lặng, thằng bé lựa chọn từ chối giao tiếp với tất cả mọi người.

Cho dù cô có nói cái gì, có làm cái gì thì Đa Đa cũng không phản ứng lại.

Thằng bé như thế này chính là điều mà cô không muốn thấy.

Thằng bé như thế này càng làm cô thêm đau khổ không chịu nổi.

Bác sĩ tâm lý tới.

Ông ta nói cho cô biết, Đa Đa là sợ bị lãng quên, sợ bị tranh giành nên mới chọn im lặng, chọn không nghe thấy, không nói chuyện, lựa chọn khép kín chính mình.

Bây giờ điều thằng bé cần nhất chính là sự yêu thương, cần một thứ tình cảm chân thật chứ không phải sự thương hại.

Mà tốt nhất tình yêu này nên xuất phát từ chính… Bố mẹ ruột của thằng bé!

Vân Tử Lăng im lặng.

Bây giờ chắc chắn điều này sẽ khiến cô phải chắp tay dâng Đa Đa lên cho bọn họ.

Nhưng…

Nếu cô không làm như vậy.

Thế thì…

Đa Đa của cô sẽ mãi mãi im lặng.

Đám phóng viên bên ngoài vẫn như không biết mệt mà ở ngoài nhìn chằm chằm, thậm chí ống kính của họ còn muốn xuyên qua tường để nhìn thấy mọi chuyện xảy ra bên trong.

“Mợ chủ, mời mợ xuống dùng cơm tối!” Dì Mặc đi lên lầu.

Vân Tử Lăng ngồi trên giường nhìn Đa Đa, sau đó cụp mắt xuống, giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Bọn họ còn ở dưới lầu à?”

“Đúng vậy!”

Trong ba ngày này, Nhã Linh và Khúc Tịnh Quân không rời đi dù chỉ một bước.

Ngược lại bốn vị phụ huynh thì đã bị Hoắc Ảnh Quân đưa về biệt thự.

Nhưng trong ba ngày này, Nhã Linh và Khúc Tịnh Quân cũng không yêu cầu được lên lầu.

Bọn họ cũng biết Đa Đa bị kích thích, cũng biết Đa Đa đã tự khép kín chính mình.

Bọn họ cũng muốn lên thăm nhưng lại sợ Đa Đa quá sợ hãi và kích động nên lựa chọn im lặng.

Mà sự im lặng này khiến bọn họ ở dưới tầng ba ngày nhưng mỗi ngày bằng một năm.

“Tôi biết rồi… Dì đi xuống trước đi!” Giọng Vân Tử Lăng nhàn nhạt vang lên.

Dì Mặc thấy vậy thì không thể làm gì hơn là đi xuống trước.

Mà bà ấy vừa rời đi không lâu thì cửa phòng lại một lần nữa bị gõ vang.

Ngay sau đó có một người bước vào phòng.

Vân Tử Lăng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía người này, vừa nhìn một cái đã khổ sở cười một tiếng “Anh Niệm Quang…”

Mộ Niệm Quang đi tới trước mặt cô, nhìn về phía Đa Đa ngồi trên giường vẫn im lặng như cũ, giọng nói có chút khó chịu vang lên: “Chúng ta trở về Thụy Sĩ đi! Trở về Thụy Sĩ tìm bác sĩ tâm lý tốt nhất!”

Vân Tử Lăng duỗi tay ra, kìm nén nước mắt mà xoa đầu Đa Đa, đột nhiên giọng nói nghẹn ngào: “Anh Niệm Quang, em biết anh lo lắng cho em, quan tâm đến em, nhưng…” Cô nhìn anh ta, nước mắt không khỏi rơi xuống: “Em quyết định sẽ buông tay!”

“Cái gì?” Mộ Niệm Quang giật mình không thôi: “Em muốn buông tay ư? Buông bỏ Đa Đa ư?”

Nước mắt Vân Tử Lăng càng tơi nhiều: “Em không muốn buông bỏ Đa Đa, em làm vậy là vì… Muốn chữa trị cho Đa Đa. Bác sĩ đã nói thằng bé thì cần sự yêu thương từ bố mẹ ruột, em tin rằng Khúc Tịnh Quân và Nhã Linh sẽ dùng cả đời để yêu thương thằng bé!”

“Vậy em thì sao?” Mộ Niệm Quang khiếp sợ không thôi: “Đa Đa quan trọng với em như vậy mà, em thật sự chịu được sao?”

Vân Tử Lăng mỉm cười nhìn Đa Đa, đau khổ nói: “Vì Đa Đa, cái gì em cũng đồng ý, chỉ cần thằng bé vui vẻ, cái gì em cũng đồng ý, thật đó… Cái gì, cái gì cũng đồng ý…”

Mộ Niệm Quang yên lặng nhìn Đa Đa, lại nhìn Vân Tử Lăng đang khóc không ngừng, anh ta đau lòng tiến lên ôm lấy cô.

Vân Tử Lăng cứ vậy ôm anh ta khóc lóc không dứt…

Ba ngày này, mỗi ngày cô trải qua đều như cả một năm.

Ba ngày này, mỗi đêm cô đều không yên giấc.

Mà mỗi đêm không yên giấc như thế, cô mới phát hiện ra Mộ Niệm Quang đi vào nửa đêm…

Anh ta cực đoan tự hại mình, tự trừng phạt mình vì bảo vệ cô không tốt.

Không bảo vệ được Đa Đa.

Cô đau đớn.

Đau vì Đa Đa càng im lặng.

Cô lại càng đau hơn.

Đau vì Mộ Niệm Quang tự trách mình.

Tại sao hai người bọn họ đều vô tội lại phải gánh chịu tất cả những thứ này chứ.

Cô phải bảo vệ Đa Đa.

Cô cũng phải bảo vệ anh Niệm Quang.

Mà cô không có cách nào vẹn cả đôi đường.

Nhưng cô biết Khúc Tịnh Quân và Nhã Linh là bố mẹ ruột của Đa Đa, tất nhiên họ sẽ dùng tất cả tình yêu thương để bù đắp cho thằng bé.

Nhất định sẽ làm Đa Đa thoát ra khỏi bóng tối u ám kia.

Mà Mộ Niệm Quang…

Anh ta cũng chỉ có mỗi mình cô là người thân mà thôi!

Lại một lần nữa xuống lầu, cô ôm theo cả Đa Đa.

Đây là lần đầu tiên trong ba ngày qua cô mang Đa Đa xuống đây.

Trên bàn ăn tầng dưới, Khúc Tịnh Quân và Nhã Linh lập tức đứng dậy.

Hoắc Ảnh Quân vừa từ bên ngoài về, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì có chút giật mình.

“Đa Đa à, đây là mẹ ruột của con, đây là bố ruột của con. Bọn họ là người đã sinh ra con, rất thân thiết, vô cùng thân thiết với con!” Vân Tử Lăng đi tới trước mặt họ, nhìn Đa Đa trong ngực và nói.

Mà khi cô nói lời này thì cả Khúc Tịnh Quân và Nhã Linh đều đờ đẫn đứng đó.

“Chị dâu…”

Vân Tử Lăng nhìn bọn họ, cố kìm nén không cho nước mắt rơi xuống: “Bác sĩ nói không sai, tuy chị tốt với thằng bé nhưng cũng không thể bằng bố mẹ ruột thịt được. Thằng bé còn nhỏ như vậy, thằng bé còn cần sự yêu thương của bố mẹ ruột, thằng bé cần người thật lòng ở bên, sao chị có thể so với loại tình thân máu mủ này được, cho nên… Chị tình nguyện trả Đa Đa lại cho hai em, chị cũng chỉ hi vọng hai đứa có thể đưa Đa Đa ra nước ngoài, đi đến nơi không một ai có thể đồn đại bàn tán thằng bé, để thằng bé có thể mở rộng lòng mình!”

Nghe vậy, Hoắc Nhã Linh lập tức khóc lên, cô ấy run rẩy cắn môi, không biết nên nói gì cho phải.

“Chị dâu…” Khúc Tịnh Quân nghẹn ngào, anh ta đột nhiên “Phịch” một tiếng quỳ xuống đất.

“Khúc Tịnh Quân tôi mắc nợ chị. Đời này, chỉ cần chị nói một tiếng, Khúc Tịnh Quân tôi sẽ dốc sức báo đáp!” Nói xong, anh ta dập đầu thật mạnh.

Hoắc Nhã Linh cũng quỳ xuống đất như thế, hai mắt cô ấy ngấn lệ, mông lung nhìn cô: “Chị dâu, em thật sự xin lỗi chị. Em đã làm ra chuyện sai lầm, em đã phụ sự tin tưởng của chị… Cảm ơn chị, cảm ơn chị trả Đa Đa lại cho chúng em… Cảm ơn… Chắc chắn cả đời này em sẽ dùng tất cả tình yêu thương để che chở cho thằng bé, em sẽ trông nom thằng bé suốt hai mươi tư giờ, chăm sóc thằng bé. Chị dâu, em cũng sẽ không để thằng bé quên chị, chị hãy cùng bọn em đi ra nước ngoài, chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc thằng bé!”

Lần này Hoắc Nhã Linh đã tỉnh ngộ.

Đáng lẽ cô ấy không nên ích kỉ như vậy.

Bản thân đứa trẻ này đã không dễ dàng, được chị dâu cô ấy nuôi nấng từng miếng cơm manh áo, quá trình này khó khăn không thể tưởng được.

Cô ấy thì lại giống như một tên trộm, trộm đi trái cây đã chín.

“Đúng thế! Chị dâu, chị đi cùng với chúng tôi đi! Chúng ta cùng nhau giúp đỡ Đa Đa!” Khúc Tịnh Quân cũng vội nói.

Nghe vậy, Vân Tử Lăng cũng không nhịn được ôm Đa Đa và bật khóc.

Hoắc Ảnh Quân tiến lên ôm lấy bả vai cô và nói: “Chúng ta cùng đi ra nước ngoài, cùng nhau chăm sóc Đa Đa!”

Vân Tử Lăng nhìn anh rồi lại nhìn Khúc Tịnh Quân và Nhã Linh, vách ngăn trong lòng cũng được gỡ bỏ.

Đúng vậy, bọn họ đều cùng có chung một mục đích.

Đó là tất cả đều yêu thương Đa Đa.

Tất cả mọi người đều hy vọng có thể dành cho Đa Đa tình yêu thương chân thành nhất.

Cô mỉm cười nhìn bọn họ, gật đầu nói: “Hai người mang Đa Đa đi trước, còn chị thì sau một thời gian nữa chị sẽ qua đó. Yên tâm đi, sao chị có thể rời bỏ Đa Đa được!”

Cô vừa nói vừa đưa Đa Đa cho Nhã Linh bế.

Nhã Linh lập tức run rẩy ôm lấy Đa Đa.

“Đa Đa, Đa Đa…” Khi bế được Đa Đa, cô ấy lập tức òa khóc.

Khúc Tịnh Quân dùng một tay ôm lấy Hoắc Nhã Linh một tay ôm lấy Đa Đa, một người đàn ông cao một mét tám cũng bật khóc.

Mà ngay lúc này, đột nhiên ánh mắt Đa Đa trong ngực hai người bỗng nhiên hơi chuyển động.

Động tác nhỏ này khó tránh khỏi ánh mắt của Vân Tử Lăng.

Cô khóc, là khóc vì vui.

Bởi vì cô biết Đa Đa có cảm giác đối với bọn họ.

Như vậy đồng nghĩa với việc…

Thằng bé sẽ bước ra khỏi bóng tối rất nhanh thôi…

Hai ngày sau, vào lúc mười hai giờ đêm, Vân Tử Lăng ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ có chút đờ đẫn.

Sáng sớm hôm nay cô tiễn Khúc Tịnh Quân, Nhã Linh và bố mẹ Khúc Tịnh Quân.

Bọn họ ra nước ngoài.

Cái khoảnh khắc mà Đa Đa bị bế đi kia, trong lòng cô vô cùng đau đớn, tựa như bị dao cứa.

Ba năm! Bao nhiêu ngày đêm trong ba năm đều là Đa Đa bầu bạn bên cạnh cô.

Mà hôm nay, bên cạnh cô trở nên trống rỗng.

Không biết tại sao đột nhiên cô cảm thấy rất lạnh, rất lạnh.

Hoắc Ảnh Quân mở cửa ra thì lập tức nhìn thấy dáng vẻ cô đơn, tịch mịch của cô.

Anh tiến lên, đau lòng ôm cô vào trong ngực: “Đừng đau khổ nữa, chờ khi chúng ta chữa khỏi bệnh cho Mộ Niệm Quang, chúng ta sẽ đi thăm Đa Đa!”

Vân Tử Lăng rúc vào ngực anh, từ từ vươn tay ôm lấy hông anh.

Người đàn ông không lên tiếng, anh biết cô đau lòng, cũng biết cô vô cùng khổ sở.

Ba năm trước, người phụ nữ này không nói một lời nào đi nuôi đứa con của Nhã Linh.

Trải qua bao nhiêu kiên quyết và trắc trở mới nuôi thằng bé khỏe mạnh lớn lên.

Ba năm sau trở lại, phải gánh chịu biết bao lời đồn đại bịa đặt, gánh chịu biết bao lời nói khinh thường của người khác.

Nhưng cô vẫn có thể mỉm cười đối mặt như cũ.

Hôm nay vì sức khỏe của Đa Đa mà cô lựa chọn buông tay.

Đứa bé đó còn quan trọng hơn so với tính mạng của cô, cô…

Lựa chọn buông tay!

Lòng anh không khỏi nặng trĩu.

Sợ rằng, đổi lại là anh thì anh cũng không thể rộng lượng như vậy.

Người phụ nữ như vậy mà bảo sao anh không yêu thương cho được?

Bảo anh làm sao mà không dùng cả tính mạng để yêu thương cho được?

Đột nhiên Vân Tử Lăng cảm thấy trên trán hơi ướt, cô ngẩng đầu lên thì lập tức giật mình.

Trong mắt anh tràn ngập hơi nước, anh nhìn cô với ánh mắt tràn ngập dịu dàng, còn có cả đau lòng.

Vân Tử Lăng nén cười, giơ tay lau nước mắt cho anh: “Anh khóc cái gì? Em còn không khóc mà? Không sao, em không sao thật mà. Nhất định Nhã Linh và Khúc Tịnh Quân có thể yêu thương Đa Đa nhiều hơn cả em…”

Yết hầu Hoắc Ảnh Quân chuyển động, anh ôm cô thật chặt, giọng nói nghẹn ngào: “Yên tâm đi, chờ xử lý xong chuyện bên này của chúng ta, nhất định anh sẽ đưa em đi thăm Đa Đa! Anh biết Đa Đa quan trọng đến nhường nào đối với em!”

Vân Tử Lăng không lên tiếng nhưng hai tay không khỏi siết chặt hơn.

“Vâng!”

“Ngày mai anh sẽ mời bác sĩ tâm lý tốt nhất Thành phố Nam Dương, ngày mai chúng ta đưa Mộ Niệm Quang đi khám một chút!”

Vân Tử Lăng nghẹn ngào: “Vâng!”

“Yên tâm đi, nhất định anh sẽ sử dụng mọi biện pháp để giúp Mộ Niệm Quang, để anh ta thoát ra khỏi bóng ma tâm lý này.” Anh buông cô ra, nhìn cô và nói: “Hôm nay đưa Đa Đa đi, anh tin không chỉ có mình em đau khổ đâu. Chúng ta cùng đi thăm anh ta được chứ?”

Vân Tử Lăng nhanh chóng gật đầu.

Suýt chút nữa thì cô đã quên mất, chỉ lo đau khổ một mình.

Thế mà hồn nhiên quên mất Mộ Niệm Quang cũng nhìn Đa Đa lớn lên từ khi còn nhỏ.

Loại tình cảm đó cũng khó có gì sánh được.

Hai người lập tức đi xuống lầu.

Chỉ là chưa xuống đến nơi thì đã nghe được giọng nói của dì Mặc.

“Cậu Mộ, cậu mở cửa ra đi!”

“Cậu Mộ, cậu có ở trong đó hay không?”

Vân Tử Lăng nghe vậy vội vã chạy tới “Dì Mặc, sao vậy?”

Dì Mặc nhìn thấy họ thì lập tức nói: “Cậu chủ, mợ chủ! Sau khi cậu Mộ cầm một chai rượu vang vào phòng thì vẫn chưa bước ra. Tôi tới gõ cửa nhưng cửa lại khóa trái, bây giờ gọi thế nào cũng không trả lời!”

Vân Tử Lăng kinh ngạc nhìn sang Hoắc Ảnh Quân, ánh mắt mang theo sự hoảng sợ.

Hoắc Ảnh Quân vội nói: “Đừng hoảng hốt, anh có chìa khóa dự phòng.”

Nói xong, anh lập tức đi lấy chìa khóa.

“Anh Niệm Quang… Anh mở cửa ra đi!” Vân Tử Lăng vội đập cửa.

Nhưng cô có đập cửa thế nào bên trong vẫn không có phản ứng gì.

“Anh Niệm Quang, anh nói gì đi!” Rõ ràng giọng nói của Vân Tử Lăng đã nóng nảy hơn.

“Mở cửa đi, mở cửa đi!” Vân Tử Lăng bắt đầu đập cửa điên cuồng: “Mộ Niệm Quang, anh mở cửa ra cho em!”

Lúc này Hoắc Ảnh Quân nhanh chóng cầm chìa khóa chạy tới.

Vân Tử Lăng vội tránh ra, Hoắc Ảnh Quân vội vã cắm chìa khóa vào.

Một giây tiếp theo “Cạch” một tiếng, cửa được mở ra.

Bình Luận (0)
Comment