Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 211

Chương 211: Không thèm để chúng ta vào mắt
“,”Trải qua sự việc nhỏ lần này, Tô Nhã Kỳ không còn hứng thú đi chơi nữa.
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo nói, nên tìm người giúp cô mua đồ lót gửi qua đây.
Cô vẫn không thể chấp nhận được, chủ yếu là vì lúc nãy cô vô tình để vị trí nào đó chạm phải thứ không nên chạm …
Sau khi tự nghĩ lại, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ngay lúc Hoắc Vũ Hạo đang định nói gì đó với cô, điện thoại đột nhiên vang lên.
“Được rồi, ừm, tôi biết rồi, tôi quay lại công ty ngay đây.” rồi cúp máy, Hoắc Vũ Hạo nhìn cô. “Công ty có chuyện. Chú phải đến đó. Chú sẽ để tài xế đưa cháu về nhà trước nhé!
“”Dạ, vâng ạ!””
Tô Nhã Kỳ biết đó chắc hẳn phải là chuyện rất quan trọng, nếu không, Hoắc Vũ Hạo sẽ không nóng lòng như vậy.
Rất nhanh, hai người tách nhau ra.
Trên đường về nhà, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Cầm lên nhìn qua, là một dãy số lạ.
Hơi cau mày lại, cô vẫn ấn trả lời.
“”Nhã Kỳ, chị là chị em đây, em mau đến nhà chị xem thử đi, ba chị bị bệnh rồi, em mau đến thăm ông ấy đi!””
Tô Nhã Kỳ cầm điện thoại không nói gì, nhưng lông mày thì nhíu chặt.
“”Nhã Kỳ, dù sao bố chị cũng là bác ruột của em, vậy mà thực sự em không nỡ đến thăm sao? Dù cho hai nhà chúng ta trước đây có chuyện không vui với nhau, nhưng bố chị và bố em là anh em mà, trông họ lại rất giống nhau nữa. “”Em không nhớ bố mình ư? Em đến thăm bố chị, cũng có thể nhớ đến hình dáng của bố em trước đây mà!”” Tô Mai là một người rất thông minh. Cô ta biết rằng đánh rắn, thì phải đánh qua bảy tấc mới là chí mạng.
Quả nhiên, trái tim của Tô Nhã Kỳ đã hơi xao động khi nghe được những lời này.
Đúng vậy.
Dù bác cả và bố cô không phải là anh em sinh đôi nhưng trông cả hai đều rất giống nhau.
Khi còn nhỏ, cô còn vì vậy mà nhận nhầm bố với chú.
“Nhã Kỳ, em đến đây đi, bố chị rất nhớ em.” Vừa nói, trong điện thoại lại có một giọng nói quen thuộc lại có phần xa lạ. “Nhã Kỳ, dù gì cháu cũng đã đến Nam Dương rồi, đến nhà bác cả làm khách đi, bây giờ bố cháu không còn nữa, mà cháu thì cũng chỉ còn vài người chúng ta là người thân thôi. Tỏ ra xa lạ đến mức như này, người ngoài nhìn thấy há không phải chuyện cười sao? “”
Tô Nhã Kỳ nghe thấy giọng nói giống với bố, đôi mắt của cô trong giây lát liền trở nên đỏ hoe.
“Đúng rồi đó Nhã Kỳ, em đến đi, nhà chị cũng không xa, chị gửi địa chỉ cho em!” Vừa nói, cô ta vừa nhanh chóng cúp điện thoại, ngay lúc sau, gửi đến một địa chỉ.
Tô Nhã Kỳ nhìn địa chỉ, im lặng mấy phút mới nói: “”Bác tài, cháu muốn đi XX phiền bác đưa cháu qua đó ạ!””
“Được rồi thưa cô!” Tài xế tuân lệnh chuyển hướng xe.
Bốn mươi phút sau.
Xe dừng ở một khu biệt thự.
“”Thưa cô, tôi sẽ đợi cô ở đây”” tài xế cúi người nói.
“Được rồi!” Tô Nhã Kỳ bước vào bên trong.
Ngay khi tiếng chuông cửa vang lên, cửa đã được mở ra.
“Nhã Kỳ!” Tô Mai lao ra nhanh hơn cả người giúp việc, nắm lấy tay cô lôi vào trong “Chị biết em nhất định sẽ tới. Nào, ngồi đi!
Tô Nhã Kỳ cau mày, rụt cánh tay lại.
Tô Mai thấy vậy không vừa ý, vội vàng nói: “”À thì, bố chị ở trên lầu, sẽ xuống ngay thôi, tối nay em ở lại ăn cơm nhé!””
“Nhã Kỳ có đến rồi à?” Một tiếng cười nhẹ nhàng từ trong phòng vang lên, sau đó một người phụ nữ vẻ ngoài giàu sang xuất hiện.
Bà ta tên là Tôn Lan, bác dâu của cô.
“”Dạ mẹ, Nhã Kỳ đến rồi”” Tô Mai cười nói xong liền ngồi trên sô pha uể oải nhìn cô hỏi: “”Này, Nhã Kỳ, chú quen người đàn ông đó từ khi nào vậy? Anh ta rốt ruộc là ai vậy? Làm sao có thể sống trong một tòa lâu đài thế?””
Tô Nhã Kỳ nhìn Tô Mai, ờ …
Chị ta không tìm ra thân phận thật của chú Hoắc sao?
“”Có điều, nếu có thể sống trong lâu đài và có máy bay riêng bên trong, chắc chắn phải rất giàu có. Bây giờ đất đai ở thành phố Nam Dương này đều là tấc đất tấc vàng, mà nhà của anh ta còn lớn như vậy …”” Cô ta đứng dậy nói, đi đến bên cạnh cô. “”Anh ấy rốt cuộc tên gì thế, bao nhiêu tuổi rồi? Có phải tự mình gây dựng nên công ty hay không?””
“Ôi, cái con bé này, đang kiểm tra hộ khẩu đấy à.” Tôn Lan cười nhẹ, trừng mắt nhìn chị ta, sau đó đi tới chỗ Tô Nhã Kỳ, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Nhã Kỳ, chuyện của bố con, mãi sau này chúng ta mới biết được. Lúc đó nhà bác vẫn đang ở nước ngoài, nếu không cả nhà nhất định sẽ trở về dự tang lễ của chú ấy. Chuyện này, hiện tại đã trở thành tâm bệnh của bác cháu rồi đấy! “”
Tô Nhã Kỳ nhìn bà ta, viền mắt đột nhiên ửng đỏ.
“Bây giờ bố cháu không còn nữa, còn sau này, chúng ta sẽ là gia đình của cháu, đều là người nhà họ Tô cả, đúng không!” Bà ta cười nói, kéo cô đến sô pha. “Lại nói, chị cháu nói bây giờ cháu đã có một người rồi người giám hộ rồi. Nghe nói là người đó sống ở tòa lâu đài to nhất ở phía nam thành phố à? “”
Tôn Lan không thể ngừng kinh ngạc.
Bà ta luôn biết rằng có một tòa lâu đài không thể định giá cụ thể ở phía nam thành phố.
Bà ta luôn nghĩ đó là một món đồ trang trí, hoặc có thể đó là một dự án của công ty mà vài người cùng làm mà thôi.
Nhưng sau đó, bà ta mới biết được có một người sống ở đó, một người với thân phận bí ẩn.
Nhưng bà ta không bao giờ ngờ rằng con bé không có hi vọng gì này thế mà cũng có thể vào tòa lâu đài đó?
Tô Nhã Kỳ nhíu mày và rụt tay lại, cô phớt lờ câu hỏi của họ, thay vào đó mắt anh đảo quanh căn phòng.
Toàn bộ phong cách của biệt thự này là sang trọng theo phong cách châu Âu, còn có hai người giúp việc ở đây.
Rõ ràng, mấy năm nay gia đình họ cũng tính là khá giả.
Cũng không biết, nhà bọn họ cầm tiền của gia đình cô, trong lòng có cảm thấy áy náy, khó chịu chút nào hay không!
“”Thì là Nhã Kỳ ạ, em nhìn xem. Chú cũng đã mất rồi, chỉ còn lại nhà chị. Nhà chị mới là người thân của em. Chị là chị gái em nên việc chăm sóc em là lẽ đương nhiên, một lúc nữa chị thu dọn đồ qua bên đó giúp đỡ em được không?”” Nói đoạn, ánh mắt chị ta lại lộ rõ vẻ mong đợi.
Sau đó, không đợi cô mở miệng đáp, cô ta đã chuẩn bị quay về phòng để thu dọn đồ đạc của mình.
“”Không được””
Nhưng ai biết được, cô đột nhiên lên tiếng từ chối.
Câu từ chối này khiến Tô Mai hơi choáng váng.
Ngay cả Tôn Lan cũng sửng sốt.
Cô ta quay lại nhìn cô “”Em nói gì cơ?””
“”Nhã Kỳ à, cháu, cháu vừa nói cái gì? Chị gái cháu đi chăm sóc cháu, cũng vì muốn tốt cho cháu mà!”” Tôn Lan vừa nói vừa khuyên răn cô. “”Tuy rằng bố cháu đã tìm được người giám hộ cho cháu, nhưng rốt cuộc cũng không biết được gốc rễ người đó ra sao, có đúng không? Cái đứa nhóc này, sao lại không biết nhận lòng tốt của chị mình thế! “”
“Mẹ, em ấy thay đổi rồi, sợ là gặp được người bao dưỡng rồi ấy!” Tô Mai thấy cô vậy mà dám không nể mặt mình đến hai ba lần, càng nghĩ càng tức.
“”Ông ấy đâu rồi? Tại sao mãi chưa xuống?”” Cô không đáp lại câu hỏi mà chuyển chủ đề.
“Nhã Kỳ, sao cháu có thể nói chuyện với chị mình như vậy?” Tôn Lan cau mày không vui.
“”Nhã Kỳ này, em từ chối chị ư? Cho chị một lí do đi chứ! Từ bé đến lớn em chưa bao giờ từ chối chị mà. Chị là đến để chăm sóc cho em. Không phải là do chị muốn tốt cho em, sợ em bị bắt nạt à? “”Vừa nói vừa trợn mắt,”” Em đúng là không biết tốt xấu mà. Chị còn có thể hại em được à? “”
“”Khụ khụ”” vào đúng lúc này, từ trên lầu truyền đến một tiếng ho.
Ngay giây sau, liền nhìn thấy ông ấy, Su Jianjun, bác cả của cô.
“Nhã Kỳ đến rồi!” Người đàn ông chậm rãi bước xuống với sự giúp đỡ của người giúp việc.
Tôn Lan vội vàng tiến lên đỡ lấy, rồi than thở: “”Đứa bé này hiện tại đã tìm được người bao dưỡng rồi, còn không thèm để chúng ta vào mắt.””
Tô Kiến Quân đến ngồi xuống sô pha, nhìn cô nói: “”Nhã Kỳ à, thế này là thế nào? Đến Nam Dương rồi cũng không nói với nhà ta một câu? Người bên ngoài sẽ nói về chúng ta như thế nào? Còn tưởng rằng nhà họ Tô không có ai cả! “”
Tô Nhã Kỳ trầm mặc không nói, nhìn người đàn ông này rất giống cha mình, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
Tô Mai thấy mắt cô đỏ hoe, liền biết rằng cô đang coi bố cô ta thành bố mình rồi.
Vì vậy, lập tức tiến lên trước với Tô Kiến Quân: “”Bố à, nhìn xem, con muốn qua đó chăm sóc em ấy, sợ em ấy bị người khác ức hiếp, thế mà em ấy lại từ chối con!””
Tô Kiến Quân nhíu mày, “”Gì cơ? Nhã Kỳ, cháu nói cho bác biết, người giám hộ của cháu là ai? Bố cháu đã qua đời rồi. Theo logic, người giám hộ cũng phải là bác chứ. Làm sao được phép để người ngoài làm chứ?””
“Bố, người đàn ông đó trông không giống như người xấu,” Tô Mai vừa nói, vừa lộ ra vẻ ngại ngùng.
“”Cháu nói xem, anh ta rốt cuộc là ai? Còn không biết rõ ràng như nào đã cho chuyển qua nhà người ta mà ở rồi? Không hiểu nổi bố cháu làm việc kiểu gì!”” Tô Kiến Quân không vui cau mày.
“Đúng rồi Nhã Kỳ, cháu thấy bác cả cháu giận rồi, cháu đừng làm loạn nữa, lát nữa để chị cháu cùng trở về đi, có người ở cùng cũng sẽ không cô đơn mà!” Tôn Lan vội vàng cười nói.
“Không còn cô đơn ư?” Tô Nhã Kỳ lặp lại mấy chữ này, đột nhiên chế nhạo, “Để chị ấy chăm sóc cho cháu?
“Đúng rồi, đây không phải là sợ cháu bị bắt nạt sao!” Tôn Lan vội vàng tiếp lời.
“Chị ta rốt cuộc định chăm sóc tôi hay là đi giành người, bác thực sự cho rằng tôi là đồ ngốc sao?” Cô đột nhiên rống lên.
Khiến cho ba người này hơi sửng sốt.
Trong trí nhớ, Tô Nhã Kỳ sẽ không bao giờ tức giận cho dù có chuyện gì xảy ra.
“Cái con bé này!” Tô Kiến Quân rất không vui. “Nói chuyện năng kiểu gì đấy!
“”Nói năng thế nào? Mấy người nói cho tôi biết tôi nên nói như nào? Các người từng câu từng chữ nói là muốn tốt cho tôi, là người thân của tôi, nhưng mà đừng có quên rằng, cái chết của bố tôi có liên qua đến các người!”” Cô nhìn chằm chằm Tô Kiến Quân nói, “”Làm sao có thể cướp công ty của bố tôi? Ông làm sao lại lén lút móc nối với những người đó, đừng tưởng rằng tôi không biết gì, bố ta mất rồi, biệt thự cũng không còn, công ty cũng không còn, hiện tại các người còn muốn giành chú Hoắc của tôi?””
“Nhã Kỳ!” Giọng điệu của Tô Kiến Quân chậm lại. “Đừng nghe người ngoài nói bậy, bác là bác ruột của cháu. Làm sao bác có thể hại chết em trai ruột của mình chứ?”
“Hừ!” Cô cười càng chua xót “Tại sao ông nội đưa hết cổ phần công ty cho bố tôi mà không đưa cho ông? Ông không biết mình đã làm gì sao? Ông không biết mình là loại người nào ư? Nếu không phải bố tôi thương tình thì sao có thể phân chia cổ phần cho ông, lại còn để ông đến công ty giúp đỡ, nhưng ông đã làm gì hả? Ông đã hại chết ân nhân của mình. Ông đúng là kẻ vô liêm sỉ nhất trên đời! “”
“Ranh con!” Tô Kiến Quân tức giận ném cái gạt tàn xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Tô Nhã Kỳ nhìn sắc mặt ba người hơi thay đổi, hơi cong môi nói “”Tôi không còn là đứa nhỏ ngốc để các người chà đạp nữa.Tô Mẫn tôi nói cho chị biết, chú Hoắc là người đàn ông của tôi, nếu ông dám có ý nghĩ xấu xa nào, tôi nhất định sẽ không để yên cho ông đâu! “”
Dứt lời, cô xoay người, ném thêm một câu, “”Ác giả ác báo, không phải không trả thù, chỉ là thời cơ chưa tới thôi!””
Nói xong trực tiếp rời đi.”

Bình Luận (0)
Comment