Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 148




Nhưng kết quả, vẻ mặt của người đàn ông không chút biểu cảm vẫn như cũ, cuối cùng cũng không nhìn ra rốt cuộc là ánh mắt gì, đáy mắt lạnh thấu xương, nhưng lại thấy sự phẫn nộ.Anh ném xuống đất rồi cười ha hả, đang suy tính, duỗi đôi chân lười biếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh không rõ ý gì: “Thật là bất ngờ, chuyện lại thú vị như vậy. Cứ để ở đây đi.”A Quan không hiểu ông chủ lớn đang âm mưu gì.Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy điều này đều luôn …...Còn ông chủ lớn giống như không có chuyện gì xảy ra, chỉ tiếp tục làm việc.A Quan cảm thấy mình dù sao cũng là một người bình thường, sức chịu đựng tâm lý của ông chủ lớn mới mạnh mẽ làm sao!Vân Khanh nhận được cuộc gọi từ Thẩm Thanh Diệp nói rằng tất cả các tài liệu kiện tụng đã được chuẩn bị và có thể tổ chức ngày ra toà, tinh thần của cô bị sốc.Mặc dù cô không biết làm thế nào Thẩm Thanh Diệp có được bằng chứng khác về sự hớ hênh của Cố Trạm Vũ, nhưng Vân Khanh biết Thẩm Thanh Diệp lợi hại ra sao.Gần đây có quá nhiều chuyện lộn xộn, cuối cùng chuyện này cũng trở nên rõ ràng.Tình cảm với Cố Trạm Vũ, cô đều thấm, từ năm 15 tuổi đến nay, từ cay đắng ngọt bùi đến hận thù và thê lương.Trở thành một cái gai trong tim, nếu di chuyển theo thời gian thì sẽ làm trái tim thêm đau đớn.Cái gai này nhất định phải được nhổ ra.Tuyệt vọng, mệt mỏi, kiệt sức.Cả hai đều nợ nhau thì nên cắt đứt triệt để.Theo lời dặn dò của Thẩm Thanh Diệp, Vân Khanh đã gọi vô số cuộc gọi cho Cố Trạm Vũ trong một ngày. Thẩm Thanh Diệp nói trong hôm nay tiếp tục gọi cho số nàyVân Khanh không hiểu tại sao?Nhưng Cố Trạm Vũ thực sự đã trả lời cuộc gọi cuối cùng vào buổi chiều.Anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra ở đó, cả văn phòng đang tranh cãi không ngừng, bước chân người ta đến rồi đi rất nhanh như thể đã xảy ra chuyện rất lớn.Vân Khanh chớp lấy thời gian để nói rõ với anh ta: “Nếu anh đồng ý đề nghị ly hôn, thì chúng ta có thể tránh gặp nhau ở tòa án. Đây là cơ hội cuối cùng. Cha anh tặng tôi 40% cổ phần, tôi có thể nhường cho anh 25%. Cá nhân tôi sẽ trả phần còn lại cho cha của anh. Nếu được thì ngày mai chúng ta tìm thời gian ký kết.”Cố Trạm Vũ nghe xong. Anh ta im lặng, một lúc sau có thư ký đến nói chuyện, cuối cùng anh ta chỉ nói một câu: “Ta sẽ suy nghĩ.”Câu trả lời này khiến Vân Khanh rất ngạc nhiên.Theo như thái độ trước đây của anh ta, bất kể ra sao, anh ta sẽ không bao giờ rời khỏi như vậy.Tại sao lần này anh ta lại nói có thể suy nghĩ lại?Vân Khanh không ngốc, nghĩ tới hôm nay Thẩm Thanh Diệp kêu cô nhất định phải gọi không ngừng, cô bèn hỏi lại Thẩm Thanh Diệp.Nhưng Thẩm Thanh Diệp chỉ mỉm cười bí ẩn, nói điều gì đó ỡm ờ: “Có người bảo vệ hộ tống, tung chiêu lớn, ai mà giành lại.”Vân Khanh sửng sốt, ánh mắt thâm thúy.Tòa nhà trụ sở chính của Cố thị.Cố Trạm Vũ nhíu mày, lạnh lùng nhìn những người điều hành ra vào, đột nhiên, anh ta ném mọi thứ ra khỏi bàn. Những người điều hành không nghĩ ra biện pháp đối phó đã lùi ra khỏi văn phòng.Thư ký run cả người lên, thận trọng bước tới báo cáo: “Chủ tịch, bên ngân hàng lại gọi điện thoại ...... Bọn họ chắc đã nhận tin tức từ trước. Thầu của tập đoàn Thịnh Thế sẽ không giao cho chúng ta, không ngừng gọi điện tới thúc. Hỏi tôi khi nào mới trả được khoản vay 3 tỷ? Nếu không được thì bọn họ sẽ ép các bộ phận đầu tư mạo hiểm và thẩm định tài sản phải sáp nhập, tổ chức lại các công ty con mới thành lập.”“Nói cho bọn họ biết, ai dám manh động!” Cố Trạm Vũ vung tay chỉ thẳng, sắc mặt lạnh lùng, “Lập tức triệp tập đại hội cổ đông!”“Nhưng chủ tịch Cố, các cổ đông không có mặt. Họ cho thấy là sẽ rút phiếu bầu. Vậy thì cổ phần trong tay một mình anh không đủ để chấp hành quyết định sách lược.”Cố Trạm Vũ ngã người ngồi vào ghế, chân dài đá vào bàn một cách nặng nề.Anh ta mất hết cả hứng và phủi tay: “Đi ra ngoài! Cút!”Ngày hôm sau, vào lúc trời chập choạng tối.Trong sơn trang Danh Uyển, hai túi sữa nhỏ nằm bên trái và bên phải cửa một cách buồn chán.






Bình Luận (0)
Comment