Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 160




"Nếu chúng ta không biết nhau, thì có chỗ rất kỳ lạ." Lục Mặc Trầm nhướng mắt, "Bát ca, nó rất ghét phụ nữ, nhưng lần đầu tiên nó thấy em, em nhớ không? Nó nhào tới, cực kỳ nhiệt tình."Vân Khanh nhớ, đối với sự nhiệt tình của Bát ca, ban đầu cô thật sự không tiếp nhận nổi."Con chó này tôi cũng đã nuôi được sáu năm."Suy nghĩ của Vân Khanh rất nhanh nhạy, "Anh cảm thấy, Bát ca đã từng gặp tôi, cho nên vẫn nhớ tôi."Lục Mặc Trầm chớp mắt nhìn cô, không phủ nhận suy đoán này.Nhưng Vân Khanh thật sự có chút bất đắc dĩ, quay đầu cẩn thận nhìn Bát ca đang nằm ở một góc buồn chán lắc lắc đuôi, "Anh hay Bát ca tôi đều chưa từng nhìn thấy, mặc dù bảy năm trước có thể nó chỉ là một con chó nhỏ. Nhưng đối với mấy con thú cưng nhỏ tôi cũng không đặc biệt yêu thích, thậm chí lúc còn học trung học, tôi còn hơi sợ chó."Sắc mặt Lục Mặc Trầm ngưng tụ, nghe cô nói chuyện, nhớ lại, giống như không có vấn đề gì?Tùy tiện hỏi như vậy, cũng không hỏi ra được cái gì.Bởi vì hai người đều tận cùng không có tiêu điểm.Vân Khanh nghĩ mãi vẫn không ra, "Anh Lục, vừa rồi anh hỏi nhiều như vậy, như thể nhất định phải khẳng định trước kia tôi và anh có mối liên hệ, cuối cùng là tại sao?"Lục Mặc Trầm không trả lời vấn đề này, có lẽ, trước mắt anh không có cách nào trả lời.Cơ thể dày rộng của người đàn ông dựa vào ghế sofa, ôm lấy cánh tay, ngón tay xẹt qua cằm, ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt của cô, suy nghĩ hồi lâu, anh vẫn hỏi thẳng, "Còn một câu hỏi nữa, mong em thứ lỗi."Vân Khanh thấy anh không trả lời mà chỉ hỏi thì có hơi tức giận lẩm bẩm nói, "Nếu không phải là một vấn đề tốt đẹp gì, vậy anh đừng có hỏi.""Về màng trinh."Anh đột ngột nhỏ giọng nói, làm Vân Khanh sợ tới mức sững sờ hồi lâu, nhanh chóng liếc nhìn hai đứa nhỏ mũm mĩm, sau đó gò má lập tức đỏ ửng, "Anh, anh nói cái này làm gì?"Cơ thể Lục Mặc Trầm nghiêng về phía trước, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, gương mặt ở dưới ánh đèn tuấn mỹ lạnh lùng u ám, vô cùng nghiêm túc nhìn cô, "Sorry, sau cái đêm ở nhà hàng Tân Giang, tôi thấy trên ga giường có vết máu, lúc ấy hơi khiếp sợ, bởi vì em và Cố Trạm Vũ đã kết hôn nhiều năm như vậy. Tôi đã cho người đi kiểm tra, phát hiện em có một báo cáo trinh tiết ở bệnh viện cách đây năm năm, tôi muốn hỏi, là ai làm cho em?"Vân Khanh ngồi thẳng người, nghe anh nói những chuyện này sẽ rất kỳ lạ, khuôn mặt đỏ bừng từ đầu đến cuối, nhưng con ngươi của cô lại ngưng tụ từng chút một, đây là vấn đề rất nhạy cảm.Hơn nữa, đó cũng là vấn đề nhức nhối nhất trong lòng cô.Trước kia, Cố Trạm Vũ nghi ngờ chửi bới nhiều như vậy, bây giờ, anh cũng nghi ngờ sao?Vết máu của cô, nhưng vì lớn tuổi nên anh nghi ngờ? Còn đặc biệt hỏi như vậy?Đàn ông đều quan tâm đến những thứ đó ư?Cô mím chặt môi, có chút giễu cợt và phòng bị, "Tôi chỉ quan trọng với bản thân mình, anh Lục, đêm đó anh mạnh mẽ cướp đoạt, là anh nhặt được món hời, bây giờ còn quay ngược lại chất vấn tôi, anh có bao nhiêu bộ mặt vậy? Bất kể là ai làm cho tôi, tất cả đều là sự thật!"Lục Mặc Trầm không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy, gương mặt cô hoàn toàn lạnh lùng, trong đáy mắt hiện ra sự châm chọc, còn có dấu hết thất vọng và đau khổ.Anh xua tay giải thích, "Không phải là tôi đang chất vấn. Chỉ là trên bụng của em có vết sẹo mổ... Có tiện cho tôi xem lại lần nữa không? Tôi cần chụp một tấm ảnh để đi hỏi người có chuyên.""Vì vậy anh cũng nghi ngờ đó không phải là vết sẹo do cuộc phẫu thuật dạ dày để lại?" Vân Khanh đột nhiên đứng lên, con ngươi đen nhánh sa sầm, gương mặt không còn chút máu, hạ thấp giọng nói: "Đêm đó anh hỏi tôi, tôi cũng đã nói cho anh, anh không tin à? Lục Mặc Trầm, có phải anh cũng nghi ngờ tôi đã sinh con hay không, anh cũng chê tôi bẩn? Đồ khốn nạn!"






Bình Luận (0)
Comment