Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 492




Nhưng mà mở ra xem, lại tới nữa.Tin nhắn không hiện số, một ảnh chụp.Hình ảnh mờ tối, ảnh chụp một cô gái bị đè đầu, toàn bộ đầu bị ấn vào trong bồn tắm, đang giãy giụa.Bàn tay trên đầu nhìn không rõ lắm, nhưng có thể nhìn ra được là tay của một người đàn ông.Lại là thứ khiến người ta không thoải mái này.Lại là người phụ nữ kia gửi đến!Vân Khanh dời mắt đi, một cơn tức từ lồng ngực dâng lên, vừa muốn thoát ra không để ý tới, thì bên dưới lại có một dòng chữ: 【Còn đoán không ra đây là ai sao? Chính là cô đó. 】Đồng tử hơi rung động.Ngón tay càng thêm nắm chặt.Cô cắn môi, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng.Cô tự nói với mình, nếu đã biết thân phận, ý đồ của đối phương, vậy thì không nên tin!Nhưng mà......Sự thống khổ được truyền tải trong bức ảnh, lại chân thật thoáng hiện ở trong đầu của cô.Bị nhấn nước, bị trói, cùng một cô gái có chiều dài tóc giống nhau, tuy rằng đều không nhìn được mặt.Chính là cô đó.Vân Khanh ôm tay đứng trong bóng tối, một đêm nặng nề, không cách nào đi vào giấc ngủ.Sáng sớm ngày hôm sau.Đưa hai đứa nhóc đi nhà trẻ, Vân Khanh đến phòng khám làm việc.Vừa mới kết thúc cuộc họp buổi sáng, cô liền nhận được một cuộc điện thoại.Đối phương nói là y tá của phòng khám ‘Khai Ngộ’: “Xin chào cô Vân, tuần trước cô đã từng khám bệnh ở chỗ của chúng tôi một lần, nhưng bị gián đoạn giữa chừng, ý của bác sĩ Dr.Q chính là, kiến nghị cô tốt nhất là nên nhanh chóng đến kiểm tra trạng thái não bộ, nếu không, cô nói chuyện trực tiếp với bác sĩ nhé?”Vân Khanh hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn màn hình hiển thị điện thoại.Giọng nói bên kia đã đổi, âm điệu ôn hoà hơi khàn: “Cô Vân phải không? Còn nhớ tôi không, tôi là bác sĩ Dr.Q đã từng khám bệnh cho cô.....”“Tôi nhớ, bác sĩ.”“Tốt lắm, lần trước tôi có đề cập đến trường hợp của cô, cảm thấy rất hứng thú, cũng rất có tính khiêu chiến. Hôm nay cô có rảnh không, tôi không có bệnh nhân, có đủ thời gian làm thôi miên cho cô thử xem.”Vân Khanh hơi ngập ngừng, theo bản năng nói: “Hôm nay thì để tôi xem lại đã.”“Không có gì quan trọng hơn việc chữa khỏi bệnh của mình, đúng không?” Bác sĩ nhẹ giọng mỉm cười: “Công việc và sinh hoạt đều không so được với sức khỏe, huống chi tôi nghe được giọng nói của cô Vân có hơi áp lực, truyền đạt cảm xúc của cô, có phải là cô Vân sinh ra nghi ngờ mới đối với việc mất đi ký ức phải không? Cô có thể nói những điều này với tôi, tôi nói rồi trình độ của tôi rất cao, thôi miên, thật ra là việc rất đơn giản, chỉ cần cô đến, tôi sẽ có thể giúp cho cô khôi phục.”Vân Khanh nói ra khó xử của mình: “Ngày hôm đó bác sĩ cũng thấy, bạn trai của tôi không tán thành, cho nên việc tôi đến phòng khám có thể có hơi khó khăn, anh ấy cho người canh chừng tôi.”Bên kia dừng một chút, dường như là hơi kinh ngạc, tiếp đó liền cười: “Vậy sao? Nếu cô muốn đến thì sẽ đến được. Việc này cũng dễ, nếu không tới phòng khám, thì hẹn ở chỗ ở riêng của tôi cũng được, ở đó cũng có phòng thôi miên, nếu cô không có vấn đề gì thì tôi sẽ đi sắp xếp?”Vân Khanh im lặng một lúc, cuối cùng nói được.Cúp điện thoại, cô đứng trước bàn làm việc thật lâu, cơn gió xuyên qua khe hở của cửa chớp, mang theo ánh sáng chiếu vào phòng.Kéo dài tới chỗ cô, cũng yên tĩnh như vậy, dần dần, cô hơi nheo mắt lại.Hai tiếng sau, Vân Khanh mới rời khỏi phòng khám, trong lúc đó cô gọi vài cuộc điện thoại, lại đi một chuyến đến phòng thuốc.Địa chỉ mà bác sĩ Dr.Q gửi tới là một tòa nhà biệt lập nằm cạnh bệnh viện trung tâm thành phố.Vân Khanh nhìn lướt qua địa chỉ này, tìm bản đồ khu vực gần đó, một mình đến đó.Trên đường, cô lại gọi một cuộc điện thoại.






Bình Luận (0)
Comment