Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 502




Vân Khanh cúi đầu nhìn con trai đang vỗ tay, cắn nhẹ môi hỏi, “sắp đến sinh nhật bố ư?”“Đúng vậy! Bà nội kể đó. Lúc trước bọn con cũng không biết sinh nhật của bố. Bố chưa bao giờ tổ chức sinh nhật. Nhưng hôm nay, bà nội cười nói là năm nay có thể sẽ tổ chức sinh nhật. Năm nay, bố vui hơn năm trước. Mặc dù bọn con cũng không biết bố vui vì điều gì, nhưng không còn là cái vẻ mặt khó coi đó nữa!”“Hihi, chắc chắn là lão Lục nhìn thấy Tiểu Vân Vân nên mới vui vẻ đó.”Hai cái miệng nhỏ cứ nói liên hồi, lòng Vân Khanh khẽ cảm động, bởi vì gặp cô nên năm nay rất vui sao?Những năm trước, sao anh đến sinh nhật cũng không tổ chức nhỉ.Nghĩ đến những chuyện cỏn con này thật sự có thể làm phụ nữ cảm độngVân Khanh mở cái túi trong suốt, đứng ở trước bàn bếp, gắp từng miếng từng miếng củ sen ra. Không ngờ anh lại thích ăn cái này?Cô không biết, tiếp xúc gần gũi có mấy ngày, cô cho rằng anh ngoài ăn nhạt ra thì là kiểu đàn ông không nghiện món gì đặc biết.Thì ra, anh thích ăn bánh kẹp củ sen, chắc hồi nhỏ hay được mẹ làm cho ăn.Nghĩ đến đây, cô bất giác nhếch môi cười mỉm, tưởng tượng xem hồi nhỏ Lục Mặc Trầm trông như thế nào.Sau khi lớn lên, những năm trẻ tuổi ở trong quân đội như thế nào, tính cách như thế nào mới thích kiểu phụ nữ như Thiên Dạ.Yêu đương trong quân đội, chắc chắc mối tình đó cũng rất đặc biệt... ...Vân Khanh lắc đầu dừng lại, lúc nào làm cái gì, cô quay đầu lại, mỉm cười, “bé con, đi gọi a thẩm đến đây, ăn tối dưới ánh nến cũng được, cho vừa lòng hai đứa tiểu quỷ, đi tìm nến đi.”“Dạ”“Nhưng mà nến để ở đâu?”“Lần trước còn bị Bát Ca ăn mất một cây rồi, bây giờ bắt nó nôn ra, hứ!”... ...Tuy nhiên, bữa tối dưới ánh nến làm xong rồi, anh vẫn chưa về.Chỉ có hai đứa nhóc ôm bụng réo cồn cào, mặt nhăn nhó bên bàn ăn.Vân Khanh nhìn đồng hồ, sắp 11 giờ rồi.Cô đã gọi cho Lục Mặc Trầm hai cuộc điện thoại nhưng anh vẫn không nghe máy.Bây giờ, cô gọi cho A Quan. A Quan đang ở công ty, không đi công tác cùng anh, cũng không rõ tình hình. “Ừm, cô Vân à, cô đừng lo lắng, Lục tổng chưa bao giờ đi công tác sai đâu. Chắc do bận thôi, thời gian về trước đây cũng từng bị thay đổi rồi, để tôi đi hỏi.”Vân Khanh nhíu mày, coi như không có chuyện gì.Nhưng mà, trong lòng lại hơi lo lắng, dường như cảm thấy có gì đó không ổn.Cô chăm cho hai đứa nhỏ trước, đút cho chúng ăn xong thì dỗ chúng lên lầu.Cô quay về phòng thay bộ đồ khác.Lúc xuống lầu, a thẩm đang thu dọn bàn ăn, nhìn thấy tay cô cầm túi xách liền hỏi, “cô Vân, muộn thế này rồi, cô còn đi đâu?”“Tôi nghĩ hay là tôi đến công ty hỏi xem, dù sao tôi cũng chẳng có việc gì.”A thẩm hơi khó xử một chút, “nhưng trước lúc tiên sinh đi công tác có dặn dò tôi không được để cô ra ngoài vào ban đêm.”Vân Khanh nghĩ ngợi. Anh ấy lo lắng đến vấn đề an toàn.Cô thỏa hiệp một lát rồi mở cửa và gọi một vệ sĩ, “để anh ta đi cùng tôi đến công ty của Thịnh Thế, như vậy được chưa a thẩm?”A thẩm không còn cách nào khác, đành phải gật đầu.Vân Khanh lái xe đến tập đoàn Thịnh Thế nhưng lại không thấy A Quan.Cô đã hỏi thư ký Tống của văn phòng giám đốc mới biết A Quan đã đi đến thành phố mà Lục Mặc Trầm đến công tác rồi.Vân Khanh hơi nghi ngờ, “sao A Quan cũng đi? Thư ký Tống, chỉ là đi công tác bình thường, A Quan cũng phải đi xa như thế để đón anh ấy sao?”“Cái này... ... Cái này thì tôi cũng không rõ cho lắm. Đích thực là một chuyến công tác ngắn ngày. Cô Vân, có rất nhiều chuyện của Lục tổng và trợ lý đặc biệt A Quan mà văn phòng giám đốc chúng tôi không biết.”Vân Khanh khẽ cau mày. Lúc này gọi điện cho A Quan thì cậu ấy đang trên máy bay, cũng không gọi được






Bình Luận (0)
Comment