Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 729




Thẩm Thanh Diệp còn chưa kịp hỏi rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, thì Quý Tư Thần đã lao vào phòng.Trong phòng có một bóng người cao lớn đang nằm dài trên sô pha, thở ra toàn mùi rượu. Vì uống quá nhiều nên đã say đến chết đi sống lại không còn biết gì đến xung quanh nữa.Quý Tư Thần nắm chặt tay, lạnh lùng hỏi: “Cậu đã gọi bác sĩ đến xem qua cho cậu ta chưa?”“A Luật đã đến xem qua rồi, cậu ta nói rằng Lục Mặc Trầm bị ngộ độc rượu nhẹ. A Luật đã đi lấy thuốc rồi, sẽ quay lại ngay thôi.”“Có thể gọi cậu ta tỉnh lại được không?” Quý Tư Thần bực bội khẽ quát lên.Thẩm Thanh Diệp nghe thấy giọng điệu của Quý Tư Thần không đúng lắm, liền vội vàng đi vào, nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng của cậu ta, đột nhiên Thẩm Thanh Diệp thấp giọng nói: “Thật sự là đã đánh mất tung tích rồi sao? Hay là có chuyện gì xảy ra rồi, Tư Thần?”Sắc mặt Quý Tư Thần thay đổi, ánh mắt của cậu ta đảo qua đảo lại trên người Lục Mặc Trầm, rồi đột nhiên nhấc chân lên đá mạnh vào ghế sô pha.Lục Mặc Trầm nặng nề ngã từ trên ghế sô pha xuống đất ‘bùm’.“Quý Tư Thần!” Thẩm Thanh Diệp hét lên, khó hiểu mà liếc về phía Quý Tư Thần, rồi chạy đến ngồi xổm xuống đỡ Lục Mặc Trầm dậy. Nhưng vì cậu ta say như chết, nên cơ thể Lục Mặc Trầm quá nặng và cứng đờ, cậu ta gần như không thể nhấc nổi.Đột nhiên cánh tay của Thẩm Thanh Diệp bị vung mạnh ra. Ngay lập tức Quý Tư Thần mạnh mẽ giáng vào mặt của Lục Mặc Trầm một quả đấm. Thẩm Thanh Diệp nhìn thấy vậy chỉ ngơ ngác đứng, sau đó cậu ta nghe thấy cổ họng của Quý Tư Thần căng ra, gào to: “Lão Nhị! Chết tiệt mau tỉnh lại cho tôi! Một mình tôi không thể xử lý chuyện này được, tôi phải nói cho cậu biết!”“Đm, xảy ra chuyện lớn rồi.”Tim Thẩm Thanh Diệp đập loạn xạ.Quý Tư Thần cắn chặt quai hàm, cao giọng hét lên: “Thiên Dạ, Thiên Dạ cô ta đã trốn thoát rồi.”“Cái gì ?!” Thẩm Thanh Diệp nắm chặt hai nắm đấm cũng không thể bình tĩnh lại.Lục Mặc Trầm mặt mũi bầm dập dựa nghiêng trên cánh tay Quý Tư Thần từ từ mở mắt. Dường như thần trí vẫn chưa được tỉnh táo, Quý Tư Thần cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Mặc Trầm, tôi không nói đùa đâu, Thiên Dạ thật sự đã trốn thoát rồi.”Đồng tử hỗn loạn của Lục Mặc Trầm khẽ động, sau đó co lại. Định đứng bật dậy nhưng vì tình trạng thân thể không tốt nên đau đầu chóng mặt không thể đứng dậy nổi, vươn tay nắm lấy cổ họng của Quý Tư Thần, cả người anh như bị dội một chậu nước đá: “Nói rõ ràng! Chuyện xảy ra lúc nào.”“Tôi không biết! Chuyện xảy ra vào tối hôm qua, nhưng tổ chức không hề thông báo cho tôi!” Quý Tư Thần cũng sắp nổi điên lên: “Mẹ nó chứ! Tôi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ giao cho họ. Thiên Dạ bị thương khắp người giam trong nhà tù của tòa án quân sự. Đm! Cô ta trốn thoát ra ngoài bằng cách nào? Tôi không cần phải nghĩ cũng biết một mình cô ta thì không thể trốn ra khỏi đó được. Bây giờ, chưa biết rõ ràng lý do vì sao lại như vậy. Không biết là do các quan chức cấp cao trong tổ chức đã sơ ý hay là thế lực đằng sau cô ta đã đến giúp cô ta nữa. Chưa thể điều tra cụ thể. Đám người vô dụng trong tổ chức cũng thật là... Quan trọng là, nhóm người mà chúng ta phái đi cũng đã bị mất dấu rồi. Tên khốn Cố Trạm Vũ đột nhiên thay đổi tuyến đường, không biết hắn đã dắt theo Vân Khanh đi con đường nào rồi. Có thể anh ta đang cố tránh khỏi đám người tay chân của đại sư tỷ, khi gặp người của chúng ta thì anh ta cũng sẽ cho rằng họ là kẻ thù. Tôi đã yêu cầu trung tâm chỉ huy nhanh chóng liên lạc với họ, cố gắng tìm ra tung tích của Cố Trạm Vũ và Vân Khanh một cách nhanh nhất.”“Tình hình bây giờ là...”“Vấn đề là kẻ khó chơi như Thiên Dạ. Cô ta lựa chọn trốn thoát khỏi nhà tù vào thời điểm này. Chứng tỏ cô ta đang cố gắng giãy dụa, tranh thủ mọi thời cơ. Cho nên bất kỳ điều gì cô ta muốn làm cũng đều là hành động ‘đập nồi dìm thuyền’, cực kỳ nguy hiểm” Thẩm Thanh Diệp khẳng định.Lục Mặc Trầm im lặng một lúc, đau đầu như búa bổ, ấn lấy đôi lông mày đang nhíu chặt của mình, nghiêm mặt hỏi: “Cậu có biết bây giờ Thiên Dạ đang ở đâu không?”Quý Tư Thần hài lòng khi thấy Lục Mặc Trầm lập tức lấy lại được sự tỉnh táo và bình tĩnh.Quý Tư Thần đỡ anh đứng dậy và nghiêm khắc nói: “Chính là không thể điều tra được tung tích của cô ta mới khiến người ta sởn da gà. Phải cực kỳ cẩn thận. Dù trốn thoát khỏi nhà tù nhưng cô ta lại không đến tìm cậu ngay lập tức, thế thì ...”Lục Mặc Trầm cảm thấy hơi thở như bị đè lại. Anh đột nhiên xé rách chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm trên người, loạng choạng bước ra ngoài: “ Tôi sợ cô ta muốn đi tìm ‘cô ấy’ ... cô ta chỉ cần hỏi đại sư tỷ thì sẽ nắm được tuyến đường cơ bản. Mà người của chúng ta hiện đã mất tung tích của Cố Trạm Vũ, Tư Thần, bây giờ chính là lúc xem ai tìm được Vân Khanh trước.”Quý Tư Thần và anh nhìn nhau, nghiêm túc gật đầu.“Cậu còn đứng đơ ra đấy làm gì? Gọi trực thăng đi!” Anh gầm lên.Quý Tư Thần nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh rồi nói: “Cậu cũng muốn đi sao?”






Bình Luận (0)
Comment