Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Máu Lạnh

Chương 12

Lương Cung Bằng. Một cái tên đầy hoài niệm. Thú thật là từ lúc yêu nhau đến giờ đã 4 năm mà cô đã giành hết hai năm để đợi chờ hắn. Người ta thường nói người con trai bạn yêu năm cấp 3 là người bạn yêu nhất cuộc đời này. Mặc dù là sát thủ, dưới chân cô xác chết đầy rẫy, nhưng không phải là cô máu lạnh vô tình. Cái thuở thiếu nữ 15 tuổi của cô khác hẳn bao người. Tiếp xúc từ nhỏ với sắc đỏ của máu tươi. Nói thật cô vốn biến thái từ nhỏ. Được bao bọc trong cái tình thương của baba, mama và người anh trai đáng kính của cô. Họ luôn bảo vệ cô khỏi thế giới ngầm đầy máu tanh, dù dạy cô võ công từ nhỏ nhưng cũng chỉ phòng thân. Nhưng cô đặc biệt yêu thích mùi máu, cô vẫn sẽ là cô gái nhỏ ngây thơ nếu năm đó cô không bị bắt cóc. (Khốn thật). Bọn bắt cóc là tự tay cô diệt, một cô bé ngây ngô 4 tuổi đầy thuần khiết đã nhuộm mấu. Nhưng phải công nhận cô rất thích màu đỏ. Nó như là màu máu.

Sau tai nạn những gì còn xót lại trong kí ức của cô chỉ là sự phản bội bởi chính người thân cận bên cạnh cha cô chính là tay mắt cho lũ địch. Và hình ảnh bọn chúng vẫy vùng trong vũng máu. Thú thật là cô thích vô cùng. Phải với cảnh tưởng đó không là sự kinh hãi sợ sệt của 1 cô gái nhỏ mà là vạn phần hứng thú. Đó là lí do mà cô đặt chân vào thế giới ngầm chỉ đơn giản là hứng thú. Mà Nightfall, nơi mà gia tộc cô nắm giữ cổ phần nhiều nhất, là nơi địa thế cho thú vui của cô. Bước chân vào lò đào tạo sát thủ Nightfall, nếu không có gia đình thì cô là cỗ máy giết người không gớm tay. Mọi tình người còn xót lại cô đều đặt vào gia đình. Tưởng chừng như không có tình cảm nam nữ nhưng định mệnh đưa đẩy cô chuyển tới Kyoto vì nhiệm vụ

***

Tokyo. Căn cứ của Death. Trong căn phòng tối mịt

"Reng,reng,reng". Điện thoại nhảy từ nút đỏ sang nút xanh

"Alo, đây là Death. Bạn muốn giết ai" một giọng nói đã qua xử lý mặc định vang lên

"Xin chào Death. Tôi muốn giao dịch" Một giọng nam đã qua xử lý vang lên

****

Kyoto. Cố đô Nhật Bản. Tại trường X. Một ngày bình thường như mọi khi. Đám nữ sinh vẫn bu đông trước cổng chờ một thân ảnh đi qua. Lương Cung Bằng, là ước mơ của bao cô gái nơi này. Một chàng trai ấm áp, ôn nhu, là học sinh giỏi đứng đầu trường, luôn thu hút người khác đến kì lạ.

Lớp 2-A2. Cô giáo bước vào lớp theo sau cô là một học sinh mới. Cả lớp ngây người. Bạn mới là một người nhỏ nhắn khá xinh xắn. Con ngươi đen tuyền với mái tóc dài đến lưng.

"Đây là Sở Tuyết Nhi. Bạn ấy chuyển đến lớp ta". Cô giáo giới thiệu

"Xin chào các bạn, mong các bạn giúp đỡ mình". Cô gái nhỏ e thẹn, rụt rè

Mọi người không tự chủ được phải thốt lên "Kawaii~~~" (Dễ thương)

Mọi chuyện trong lớp cũng không có gì là đặc biệt. Mọi người luôn vui vẻ, hòa đồng với thành viên mới. Họ khá là tốt bụng, đến mức làm cô kinh ngạc vì ở Nightfall chỉ có tranh nhau, chà đạp nhau mà tiến lên. Mà tốt với cô chỉ có 3 người bọn Thiên Nhị. Cả 4 tin tưởng nhau qua những trận chiến trong học viện. Qua những lần quyết chiến, họ hình thành một cảm giác mà họ hoàn toàn không biết gọi là tin tưởng, gọi là tinh thần đồng đội. Death là một nhóm làm việc đồng đội tốt nhất. Nên ngoài gia đình thì Death là một trong những người có thật được bộ mặt thật sau lớp băng ngàn năm trên mặt cô. Nên trước cái sự tốt bụng của những người này cô luôn đề phòng. Nhưng họ có vẻ không làm hại đến cô nên cứ trưng ra cái bộ mặt nai tơ hiền thục ra cho chúng. Vì việc trước mắt là tìm ra tung tích của kẻ mà khách hàng chỉ định trước đã.

****

Tan học tầm xế chiều đám con gái nhốn nháo đòi đi đến nhà Trúc Băng. Cô có chút do dự là sát thủ để người khác đến tận hang chẳng phải là tự thân rước họa sao. Bọn họ cứ bám mãi không buôn. Cô đành ưng thuận chiều theo ý họ. Dù gì cũng chẳng ở bao lâu nên cô đưa họ theo.

Đứng trước căn hộ được cô thuê, bọn họ sửng người. Nó thật.... Tồi tàn. Nhìn bên ngoài thôi đã thấy sợ, căn hộ sập sệ, chung quanh như tổ nhện. Rất đáng sợ.

"Xin lỗi, do nhà không có điều kiện nên tớ chỉ có thể thuê căn hộ như thế này"- HTB ủy khuất cúi đầu

"A. Không sao.Tuyết Nhi-san tụi mình ko bận tâm đâu. Nhỉ?? "- Cô gái tạm gọi là A vì ta không biết tên, mà cũng chả cần biết làm gì:)). Cô ta nói với Trúc Băng rồi quay sang lũ bạn. Trong đáy mắt không che được tia khinh bỉ, dè bỉu. Nhưng sao qua được cặp mắt sát thủ của Trúc Băng. HTB lòng cười nhạt. Bọn người này đúng thực dụng. Cũng may cô đề phòng trước

" Các cậu vào nhà chơi nhé"- Trúc Băng vờ ngại ngùng mời bọn họ

Bọn họ đã cảm thấy khó chịu chán ghét bởi cô luôn là tâm điểm chú ý luôn tìm cách để hạ nhục cô. Mà cái nhà mục nát này đích thị là cơ hội tốt nhất. Tuy muốn tìm nhiều sơ hở hơn để hạ nhục cô. Nhưng... Nhìn ngôi nhà ám khí tỏa ra nồng đậm, tuy không phải cao thủ nhưng một người bình thường như cô ta cũng theo bản năng mà dựng tóc gáy. Bản năng mách bảo cô ta không nên bước vào. Cô ta từ chối khéo rồi cùng lũ bạn rời đi. HTB cười lạnh rồi bước vào trong.

Ngày hôm sau, tin đồn lan ra chóng mặt. Bạn mới ở căn nhà bị ma ám. Rồi còn rũ các bạn khác về nhà để ma ăn thịt. HTB trong lòng cười ra nước mắt. Tin đồn nhảm nhí lại rất mê tính nữa. Mọi người trong trường bài xích cô, cô cũng chẳng mảnh mai quan tâm. Cô lười phải quan tâm. Dù gì chẳng ảnh hưởng đến cô, họ xa lánh cô đỡ phải mệt mọc làm gì họ cũng chẳng quan tâm. Riêng chỉ có một tên làm cô khó chịu. Lương Cung Bằng. Tên này theo cô như cái đuôi vậy. Nhưng cô thực chất không để hắn vào mắt đâu. Hắn muốn gì ở cô. Cùng quá miễn cưỡng cũng gọi là bạn cùng lớp mà cũng chưa nói chuyện qua. Vậy theo cô thế làm gì nghĩ mãi cũng không ra nha (><)

----------------------------------------------------------------

Có bạn hỏi sao viết giữa chừng lại dừng là do mùa thi cử nên tạm nghỉ để thi thố với người ta. Những phần khác viết ngắn ngủn rồi up lên là do ta quá vội muốn xuất bản nha. Tự hỏi không biết đổi tên nhân vật theo tiếng Trung có được không?? Vì ta đây quá ư là yêu thích Nhật Bản. Bối cảnh cũng là của Nhật Bản. Mong mọi người để lại cmt cho ta biết nha. Cmt cmt cmt nha.

P. S: lần đầu viết nhiều đến vậy. Chương này là dài nhất trong 12 chương được up. 1 ngàn mấy từ lận nha. Chương này coi như tặng mọi người vì ủng hộ ta. Cám ơn rất nhiều
Bình Luận (0)
Comment