Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Máu Lạnh

Chương 17

Trước cổng học viện, Hạ Trúc Băng bước xuống chiếc xe limousine sang trọng, còn quay lại mỉm cười với người bên trong xe

Chỉ là nhếch môi một cái. Cũng làm mọi người đứng hình. OMG. Bọn họ thấy gì vậy nè?? Băng sơn mỹ nhân là đang mỉm cười sao

Có người không tin được mà dụi mắt mình. Nếu không phải ai ai cũng kinh ngạc như thế, thì bọn họ còn nghĩ là hoa mắt

Chính Death cũng ngạc nhiên không kém. Đội trưởng thế mà cười với người khác ngoài bọn họ

Sau khi quay lại, Hạ Trúc Băng nhíu mày. Gì thế này?? Bộ mình lạ lắm sao??? Bỏ qua sự kinh ngạc của mọi người, Hạ Trúc Băng đến trước Death. Nhìn họ cũng như thế, không kìm được hỏi

"Sao thế?? Có chuyện gì sao?? "

Mà bọn họ lúc này mới kịp hoàn hồn vừa lắc đầu lại vừa gật đầu làm Hạ Trúc Băng khó hiểu

Nhưng cô vẫn bĩnh tĩnh đi vào trong. Ở cạnh nhau lâu như thế làm sao bọn họ không biết. Mỗi khi cô cười vui vẻ như thế, thì trong lòng cô đang nổi sóng. Cô ấy luôn như thế. Nhiều khi họ mong cô ấy luôn tùy hứng. Vui cứ vui, buồn cứ buồn. Không lo, không nghĩ

Hạ Trúc Băng làm sao không biết trong lòng bọn họ nghĩ gì. Chỉ là cô một mình đã thành thói quen rồi. Một thói quen đáng sợ:). Cô lại không muốn người khác nhìn thấy mình đau khổ. Hay là bởi người kia, cô đều không muốn. Cô không cần thương hại. Chỉ cầu một người thật lòng. Một đời, một kiếp, một đôi người. Đó là đều ai cũng mong muốn

Nhưng, phải chăng với cô là quá xa xỉ. Cô cũng không thể tin Trịnh Diệc Phàm, tri nhân, tri diện, bất tri tâm. Lòng người như mò kim đáy biển.

Có lẽ, giống như Lương Cung Bằng nói, cô quá mạnh mẽ. Đến mức có thể, không cần người khác bảo vệ. Sai rồi. Sau khi nghe Trịnh Diệc Phàm nói, cô mới nhận ra. Ở một góc khuất nào đó trong tim, bản thân đang gào thét để mình ngừng một mình như thế

Nhưng mạnh mẽ thì sao. Chẳng sao cả, khi gặp chuyện, người ta sẽ vì mình là phụ nữ mà bỏ qua sao?? Không. Trước khi chờ người khác đến giúp, thì hãy tự mình lo cho bản thân mình trước đi. Mình không thương bản thân mình, thì người ta sao có thể thương mình được, không biết thương bản thân mình, thì làm sao biết thương ai được

Do đó, cô không muốn mình lụy tình. Cô không muốn mình yếu đuối, rơi lệ quá dễ dàng. Bản thân phải mạnh mẽ thì mới có thể giúp người mình yêu. Nhưng điều này, có mấy ai hiểu:))

****

Giờ học ở khu A như bao trường học khác ở Nhật Bản. Hạ Trúc Băng năm nay chính là năm nhất đại học. Cùng Hàn Vũ Thiên ở Nightfall chính là chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh. Tuy nhiên, Hạ Trúc Băng học ở hai khu là chuyện không ai biết. Vì K hành tung bí ẩn cho dù thấy chưa chắc đã là diện mạo thật. Cô học ở khu A, một phần vì Lương Cung Bằng chờ hắn đến đây, cô có thể sắp xếp mọi thứ cho tương lai của Lương gia. Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là ngu xuẩn

Còn một phần kia, đương nhiên là nếu ở một bên sẽ rất nhàm chán rồi

Hạ Trúc Băng ngồi trên giảng đường. Một tay chóng cằm, một tay nghịch mái tóc suôn dài đến vai. Mắt khép hờ. Bộ dạng hết sức lười biếng. Lại mang vẻ người lạ chớ gần, nên không ai có lá gan bén mảng lại gần cả. Mọi người đều là cách cô một khoảng trống

Đột nhiên, ba bóng đen thù lù xuất hiện, che đi ánh sáng của Hạ Trúc Băng. Làm cô khó chịu nhíu mày. Mắt phượng khẽ nhíu lại, mở mắt ra đã thấy ba gương mặt không mấy thiện cảm đang nhìn mình

Hạ Trúc Băng khẽ nhếch môi. Khoanh tay trước ngực, tùy tiện tựa vào thành ghế. Ba người nọ nhìn thấy vẻ mặt như xem kịch của Hạ Trúc Băng thì muốn phát điên lên. Trong đó, một người nhịn không được. Quát

"Con nhỏ nhà quê này, cô mà cũng dám mơ tưởng đến Trịnh gia. Nên biết điều mà rời khỏi Trịnh Diệc Phàm đi"

"A. Thế các người là gì của Phàm mà có thể ra lệnh cho tôi"

Nghe một tiếng Phàm đã làm ba cô nàng tức điên lên. Bọn họ tuy không giàu có bằng Trịnh gia, chí ít cũng là một thiên kim, một phượng hoàng. Nay lại bị một con gà rừng lên mặt. Bọn họ có thể nuốt trôi sao

"Một con gà rừng cũng muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng à. Hừ, Trịnh Diệc Phàm là người yêu của Thanh Nhã. Cô còn dám bén mảng lại gần"

"Tiểu Tuệ, biết đâu là hiểu lầm. Hai người họ chỉ quen biết. Mình tin Phàm, không làm chuyện có lỗi với mình"

Hạ Trúc Băng trong lòng thầm nghĩ. Cô Thanh Nhã này quả nhiên lợi hại. Một câu thể hiện mình rộng lượng laj khẳng định quan hệ của cô ta cùng Trịnh Diệc Phàm.

Chẳng qua, lòng Hạ Trúc Băng dao động, dù đúng hay sai cô cũng nên giải quyết chuyện này

Vừa suy nghĩ, điện thoại lại reo lên. Người gọi chính là Trịnh Diệc Phàm. Hạ Trúc Băng nhếch mép. Cô còn đang nghĩ không biết nên làm sao cho tốt. Bây giờ xem ra người ta tự dâng tới miệng rồi

Hạ Trúc Băng bậc loa ngoài, để mọi người đều nghe được

"Alo. Phàm, có chuyện gì không?? "

Người đầu dây bên kia có hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh

"Không. Anh muốn dẫn em đi ăn trưa. Em rảnh không??? "

"Đi ăn trưa. Trịnh Diệc Phàm, anh đi với em, bạn gái anh thì sao?? "

"Bạn gái? Bạn gái anh chính là em. Ngoài em ra thì còn ai chứ "

"A. Thế thì Hứa Thanh Nhã, không phải cô ta là bạn gái anh sao. Chuyện này ai cũng biết? Nên em và anh.... Có vẻ không hay cho lắm "

"Hứa Thanh Nhã??? Là ai thế. Anh chưa nghe bao giờ. Tiểu Băng thật oan uổng quá. Mọi tâm tư anh đều dồn vào em làm sao mà lại có bạn gái...."

"Thư ký của anh đã điều tra ra. Đây là cô ta tự nhận. Anh còn chưa biết cô ta. Không đúng, có gặp một lần ở bữa tiệc, nhưng anh không biết cô ta. Nhiều nhất chỉ biết là thiên kim Hứa gia"

Hứa Thanh Nhã cũng hai người kia gương mặt trắng bệch, hoảng sợ. Đang cố bình tĩnh lại bị câu tiếp theo làm cho phát run

"Tiểu Băng em đang trong trường à"

"Đúng "

" Mọi người hãy nghe đây. Tôi, Trịnh Diệc Phàm, chỉ yêu mình Hạ Trúc Băng tuyệt đối không có người thứ hai. Nếu không sẽ thân bại danh liệt, trời đất bất dung. Nếu tôi biết ai muốn li gián chúng tôi, tôi sẽ cho kẻ đó. Muốn chết cũng không được chết"

*******

Các nàng tham gia facebook có thể tham gia group

https://www.facebook.com/groups/1410252909089455/

Để đọc các truyện sủng các loại hoặc truyện tụi mình sáng tác. Bao hay
Bình Luận (0)
Comment