Cô Vợ Song Sinh Đáng Yêu Của Tổng Tài

Chương 206

Hoắc Vũ Hạo khi trở về đã là hơn ba giờ đêm.

Tô Nhã Kỳ đã ngủ say, cho đến khi có một thân thể hơi hơi lạnh ôm lấy cô, mới làm cô lập tức tỉnh giấc.

“Đừng sợ!” Hoắc Vũ Hạo giọng nói nhẹ nhàng khàn khàn kia vang lên ở phòng trong.

Bởi vì, anh cảm nhận được cơ thể căng chặt của cô ấy.

Nghe vậy, Tô Nhã Kì cơ thể căng chặt lập tức thả lỏng hơn.

Cô không có động đậy, lại cảm nhận được người đàn ông đang ôm nàng lực độ ngày càng tăng.

“Chú Hoắc …… Chú ấy có khỏe không?” Cô nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ bên cạnh.

Ba giờ.

Đã muộn như vậy rồi……

Người đàn ông không nói chuyện, lực độ lại tăng hơn một chút.

Hành vi này, không thể nghi ngờ là đã trả lời câu hỏi của cô.

Trái tim của Tô Nhã Kì tâm lập tức trầm xuống, tay cô nhẹ nhàng bắt lấy tay người đàn ông, thanh âm nghẹn ngào nói “Anh cả…… Thật sự, thật sự sống không được sao?”

“Ừ”

Sau một lúc lâu, người đàn ông mới chậm rãi mở miệng.

Tô Nhã Kì tự nhiên trong long bắt đầu run rẩy lên.

Cô khó có thể tưởng tượng người đàn ông mảnh khảnh kia, hai chân đã tàn tật.

Tại sao, trời cao còn muốn cướp đoạt đi cả tính mạng của anh ấy?

“Anh đã mời bác sĩ tốt nhất, mua loại thuốc tốt nhất……” âm thanh của người đàn ông tạm dừng vài giây, hiển nhiên là đang điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân “Hy vọng, anh ấy có thể sống nhiều thêm được vài ngày……”

Tô Nhã Kì lập tức cắn môi, điều cô không muốn đối mặt nhất đó chính là sinh lão bệnh tử.

Cái loại cảm giác đau đớn này, thật sự làm người ta khó có thể miêu tả.

“Sống…… Sống thêm được mấy ngày?” Cô cắn môi, giọng nói run rẩy “Dì không phải nói, có thể sống, sống đến cuối năm sao?”

“Tình trạng của anh ấy, rất không tốt……”

Chỉ một câu đơn giản, cũng đã biểu thị được tất cả.

Sống được đến cuối năm, tựa hồ cũng đã là quá xa xỉ……

“Em đang khóc sao?” Cảm nhận được người trong ngực đang run rẩy cùng nức nở, Hoắc Vũ Hạo chậm rãi lật người cô qua.

Tô Nhã Kì con mắt đỏ hồng, trong đôi mắt to tròn tràn ngập nước mắt, cô cắn chặt hàm răng, cả người cực kì run rẩy.

Advertisement

“Đừng cắn nữa, còn cắn thì sẽ rách mất” Hoắc Vũ Hạo đau lòng vươn ngón cái nhẹ nhàng cọ môi cô, để cô không tự làm tổn thương chính mình.

Tô Nhã Kì nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Chú Hoắc …… Em, em mà mất đi ba sẽ cảm thấy giống như tận thế, buổi tối anh nói với em chuyện đó, em không dám tưởng tượng nếu dì mất đi anh cả…… thì sẽ là loại khổ sở cùng tuyệt vọng đến mức như thế nào……”

Cô vừa khóc thút thít vừa nói: “Con người vì sao lại phải bệnh chết chứ? Anh cả là người tốt, dì là người tốt, bọn họ đều rất lương thiện, vì sao những căn bệnh này lại xuất hiện trên người anh cả chứ? Anh ấy không có làm gì sai trái cả!”

Hoắc Vũ Hạo nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong lòng vừa khóc lóc kể lể, vừa khổ sở biện luận tìm lý do.

Trong long anh, bị dáng vẻ này của cô ấy làm cho ấm áp lên.

“Chú Hoắc ……” Hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh “Chúng ta phải làm như thế nào mới có thể giảm bớt sự đau đớn của anh cả?”

Hoắc Vũ Hạo vội ôm cô vào trong lòng ngực, thiên ngôn vạn ngữ, anh cũng không biết nên nói như thế nào.

Anh chỉ hy vọng, những ngày tháng sau này của anh cả, sẽ sống vui vẻ một chút……

Anh sẽ cố gắng hết sức làm hết tất cả mọi chuyện vì anh ấy.

――――

Buổi sáng ngày hôm sau, tất cả mọi người đều thức dậy rất sớm.

Hoắc Vũ Hạo rạng sáng bốn giờ sáng mới đi ngủ, hơn năm giờ cũng đã dậy.

“Em muốn đi thăm anh ấy!” Vân Tử Lăng sáng sớm đã tức giận, chủ yếu là bởi vì Khúc Tịnh Quân không đồng ý cho cô đi bệnh viện.

Cô tối hôm qua vẫn luôn không ngủ, cùng Hoắc Nhã Linh ở phòng khách chờ đợi.

Hơn ba giờ, bọn họ đã trở về.

Tối hôm qua anh ấy rõ ràng nói, hôm nay có thể đi thăm anh, phải đợi trời sáng.

Nói cái gì mà giờ đi bệnh viện đã quá trễ, đến thăm phòng bệnh đều bị đóng cửa.

Advertisement

Hiện tại trời đã sáng, anh lại nói đừng đi.

Rốt cuộc là có ý tứ gì?

“Tại sao không cho cô đi? Đó cũng là con trai của cô, tại sao tôi lại không thể đi?” Vân Tử Lăng thật sự tức giận nhìn về phía Khúc Tịnh Quân.

“Nó sắp quay về rồi, mọi người không cần đi!” Khúc Tinh Quân vội nói.

“Cái gì mà lập tức trở về, nhiều chỗ không thoải mái như vậy tại sao lại phải lập tức trở về? Bác sĩ rốt cuộc đã nói gì?” Vân Tử Lăng cực nôn nóng, giọng nói cũng không khỏi đề cao.

“Khúc Tinh Quân, con trai rốt cuộc thế nào rồi?” Hoắc Nhã Linh cũng không hiểu nổi, tại sao anh ấy không cho các cô đi bệnh viện.

Bọn họ đang ngăn chặn cái gì?

Khúc Tinh Quân toàn bộ sắc mặt đều trở nên mỏi mệt, nhưng anh vẫn kiên nhẫn trấn an cô “Không có chuyện gì, rất nhanh sẽ về nhà, mọi người không cần qua đó!”

“Mẹ!” Hoắc Vũ Hạo vội đã đi tới “Dượng nói rất đúng, con mới vừa nhận được điện thoại, ba cùng cha nuôi hai người đã đưa anh cả trở về rồi, đang trên đường trở về”

Nghe vậy, Vân Tử Lăng cùng hoắc Nhã Linh khó hiểu nhìn về phía bọn họ.

“Trở về? Tại sao lại không nằm viện tiếp tục điều trị?” Vân Tử Lăng nhìn về phía đứa con trai cuat mình dò hỏi.

Hoắc Vũ Hạo vừa mới chuẩn bị mở miệng, mà đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng âm thanh của xe hơi.

Vân Tử Lăng cùng hoắc Nhã Linh nghe tiếng nhanh chóng chạy đi ra ngoài.

Rất nhanh, một chiếc quen thuộc xe liền dừng lại.

Giây tiếp theo, liền nhìn thấy tài xế mở cửa ra.

Hoắc Ảnh Quân ôm Đa Đa xuống xe, Mộ Bạch đặt xe lăn cẩn thận, lúc này Đa Đa mới ngồi lên.

Vân Tử Lăng vội đi qua, nhìn về phía ngồi ở trên xe lăn hướng về phía chính mình mỉm cười nhiều hơn, nước mắt lập tức hạ xuống.

“Mẹ!” Anh mỉm cười gọi bà một tiếng, lại nhìn về phía Hoắc Nhã Linh “Mẹ!”

Hoắc Nhã Linh lập tức quay người lại khóc lên, Khúc Tịnh Quân vội đi lên phía trước ôm cô.

Vân Tử Lăng chậm rãi ngồi xổm trước mặt cậu, chậm rãi vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt gầy gò của cậu “Đau, đau không?”

Người con trai mỉm cười, vươn đôi tay gầy yếu ra chậm rãi đỡ tay cô, tiếp theo, đem tay cô đặt lên đầu gối cậu, cặp mắt kia như cười lên giống một vầng trăng non “Mẹ, con không đau, thật đấy, không đau một chút nào, con đã lớn rồi, không phải là trẻ con nữa……”

Vân Tử Lăng nước mắt lại một lần vỡ đê.

“Mẹ, đừng khóc nữa, con không phải vẫn đang rất khỏe sao?” Cậu vội thế lau nước mắt cho cô.

Toàn cảnh, khiến cho mọi người nhìn vào đều cảm thấy rất đau lòng.

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Rất khỏe?

Nhưng thần sắc của cậu, tình trạng của cậu khiến cho người ta thoạt nhìn không hề tốt một chút nào……

Nhưng mà, mọi người đều không nói rõ ra.

“Đúng, đúng vậy, rất khỏe, Đa Đa của mẹ rất khỏe” cô vội đem nước mắt nuốt vào trong, giây tiếp theo, vội đẩy cậu “Đi, về nhà, về nhà thôi!”

Mọi người vội tránh ra để nhường đường đi cho họ, cả gia đình ăn ý mà cùng nhau về nhà.

Ngày hôm nay, Tô Nhã Kì nhìn mọi người ngồi ở cùng nhau cười đùa vui vẻ.

Nhưng mà, cô vẫn là nhìn thấy rõ ràng trong đáy mắt mỗi người đều không thể che giấu được sự bi thương.

Đột nhiên, tâm tình của cô cũng rất suy sụp.

“Anh, đây là em dâu của anh” Hoắc Vũ Hạo lôi kéo Tô Nhã Kì đi tới trước mặt anh.

Anh nhìn về phía bọn họ có hơi giật mình, ngay sau đó, lại cười nói: “Được, được!”

Vừa nói, vừa nhìn về phía Tô Nhã Kì “Thực xin lỗi, anh cả tới vội vàng, chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì cả, em thích cái gì, anh cả mua cho em”

Tô Nhã Kì vội lắc đầu “Không cần đâu, em cái gì cũng đều có”

Người đàn ông cười, rất là ôn hòa “Hai ngày nữa anh cả đi ra ngoài đi dạo, sẽ mua quà cho em nhé.”

Vừa nói, vừa nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo “Hãy đối xử thật tốt với con gái nhà người ta, đừng có bắt nạt cô ấy!”

Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu, nói tiếp: “Cho nên, anh chờ em kết hôn, anh sẽ đến tham gia đúng không!”

Những lời này của anh, hiển nhiên khiến cho Đa Đa ngây ngẩn cả người.

“Đúng vậy, còn có em, lễ kết hôn của em anh cả cũng nhất định phải nhìn thấy em xuất giáHoắc Giai Kỳ cũng vội nói.

“Haizz haizz haizz, anh cả, còn có cả em nữa, nhưng mà em chỉ sợ sẽ kết hôn muộn một chút, anh cần phải chờ đó!” Hoắc Huyền Nam cũng vội nói.

Người đàn ông mỉm cười, không nói thêm gì.

Thân thể của chính mình, anh tự mình hiều rõ.

Bọn họ nói như vậy, cũng là hy vọng anh có thể sống lâu một chút.

“Được!” Một lúc sau, anh gật đầu cười nói.

Chỉ là, ý cười này lại tự nhiên làm lòng người chua xót.

“Được rồi, được rồi, không cần quấn lấy người anh cả nữa, mấy đứa nhóc nghịch ngợm này đi ra chỗ khác chơi đi” Vân Tử Lăng nhìn đáy mắt của Đa Đa hiện lên mỏi mệt, liền vội đứng lên nói.

Mọi người gật gật đầu, nên đều rất tự giác đi ra bên ngoài.

“Vũ Hạo” Vân Tử Lăng gọi cậu một tiếng.

“Mẹ làm sao vậy?”

“Con dẫn Nahx kì ra ngoài đi dạo đi, hai ngày này mẹ khả năng không rảnh lo cho nó, đừng để nó bị cô đơn” Vân Tử Lăng vội nói.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười “Mẹ Yên tâm đi, con biết rồi!”

Thấy vậy, Vân Tử Lăng lúc này mới yên lòng, lúc này mới xoay người đi về phía Đa Đa.

“Chị dâu là muốn đi dạo ở Nhật Bản sao, em cùng chị đi” Hoắc Giai Kỳ tiến lại đây “Anh, em đã lâu không cùng anh đi dạo phố rồi!”

“Em, em cũng đi!” Hoắc Huyền Nam cũng vội nói “Anh cả, anh phải mua quà cho em đó!”

“Hoắc Huyền Nam anh là cái đồ không biết xấu hổ, một cái quảng cáo của anh hơn ba mươi tỷ, còn để anh cả mua cho anh?” Hoắc giai kỳ khinh bỉ.

“Haizz, em còn không biết xấu hổ mà nói anh, cái gì mà cùng chị dâu đi dạo phố, em còn không phải cũng đi để cuỗm đồ sao” hoắc huyền nam khinh bỉ.

“Anh cả!” Mộ Hằng Nhi đi qua “Em muốn mua mua mua!”

Hoắc Huyền Nam:……

Hoắc Giai Kỳ:……

Nha đầu này so với bọn họ còn không biết xấu hổ, trực tiếp như vậy!

“Cùng nhau đi!” Hoắc Vũ Hạo nói.

“Yeah” mộ Hằng Nhi vội ôm chặt tay Tô Nhã Kì “Em dẫn chị đi mua mua mua!”

Tô Nhã Kì có chút ngây người, nhưng vẫn là bị bọn họ lôi kéo đi ra ngoài, lên xe.

Kỳ thật, có điều cô không biết chính là, tiền tài đối với ba người này mà nói, căn bản là không phải chuyện gì lớn.

Bọn họ chẳng qua là muốn xem náo nhiệt mà thôi, muốn cho Hoắc Vũ Hạo duy trì, muốn hưởng thụ cảm giác được anh cả mua đồ cho mà thôi.

――――

“Đa Đa, đi nghỉ ngơi sẽ đi” vân vũ hạo vừa mới chuẩn bị đẩy xe đẩy, Hoắc Giai Kỳ dẫn đầu đỡ tay vịn.

Để chuẩn bị bắt đầu đẩy.

Nhưng tay Đa Đa lập tức bắt được xe lăn, làm người khác không thể đẩy được.

“Làm sao vậy Đa Đa?” Hoắc Giai Kỳ cúi người dò hỏi.

“Anh muốn ở riêng cùng mẹ anh một lát” ánh mắt anh nhìn về phía Vân Tử Lăng, gọi một tiếng ‘ mẹ anh ’ này cũng là gọi không hề thân thiết.

tay Hoắc giai kỳ hơi khựng lại, hiển nhiên là có chút giật mình.

“Cũng tốt, con cái khó được trở về đón sinh nhật cùng chị dâu, tự nhiên có chuyện muốn cùng chị dâu nói, cái kia, tối hôm qua em cũng không ngủ được, lại đây ngồi chút đi” Khúc Tịnh Quân là một người thông minh, nhìn thấy không khí có vẻ không đúng lắm, vội đứng lên, lôi kéo cô đến bên sô pha ngồi.

Hoắc giai kỳ không nói gì, cúi đầu, toàn bộ cảm xúc đều có chút không thích hợp.

Khúc tinh quân vội vươn tay ôm bả vai cô trấn an.

“Mẹ, chúng ta đi thôi!” Đa Đa nhìn về phía Vân Tử Lăng hơi hơi mỉm cười nói.

Vân Tử Lăng gật gật đầu, liền đẩy đi về hướng phòng anh.

Rất nhanh, bà đưa anh đến một căn phòng nhã nhặn lịch sự.

Nơi này có cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy hoa cỏ bên ngoài.

Cảnh đẹp nơi này cũng là đẹp nhất.

“Mẹ, mẹ ngồi đi!” Anh nhìn về phía cô kéo tay cô nói.

Vân Tử Lăng ngồi ở trên sô pha, nắm tay anh nghẹn ngào nói “Con nói xem, con đứa nhỏ này, tại sao càng ngày càng gầy?”

Đa Đa mỉm cười, không nói gì thêm.

Hai người, tuy rằng bị bắt tách ra.

Chính là cảm tình nhưng vẫn luôn như vậy.

Giáo dục con cái thuở ban đầu rất quan trọng, cũng là bởi vì vậy, ở trong long cậu, vị trí của Vân Tử Lăng luôn là số một.

Mấy năm nay, cậucó thể cảm nhận được sự đền bù của mẹ ruột và cố gắng lấy long cậu.

Nhưng mà, có loại tình cảm mặc kệ có nỗ lực như thế nào, luôn có một khoảng cách không cách nào xóa nhòa được.

“Con xem con đi, sức khỏe không tốt, còn qua đây làm cái gì? Con nói với mẹ, mẹ đi thăm con!” giọng nói cô có chút trách cứ, nhưng mà phần nhiều là sự đau lòng.

Mấy năm nay, mỗi một năm cô đều sẽ đi qua ở một đoạn thời gian, chính là để chăm sóc anh.

Duy nhất chính là hai năm trước khi cô bắt đầu say máy bay, Hoắc Ảnh Quân liền không cho cô đi nữa.

“Con nhớ mẹ……” Cậu nhìn cô “Con nhớ mẹ con!”

nước mắt Vân Tử Lăng lập tức liền lăn xuống “Đứa nhỏ ngốc, chỉ cần một cuộc điện thoại của con, mẹ lập tức đi thăm con, con đây là không xem trọng sức khỏe bản thân, phải không? Con nói nếu nhỡ con có chuyện gì xảy ra, con bảo meh phải làm sao bây giờ……”

Đa Đa vội vươn tay giúp cô chà lau nước mắt “Mẹ……”

Cậu gọi cô một tiếng.

Vân Tử Lăng rưng rưng nhìn về phía cậu.

“Lời nói tiếp sau đây của con, mẹ đừng khóc, cũng đừng kích động……”

Vân Tử Lăng nhìn anh, đột nhiên có chút lo lắng.

Cậu cười, đôi mắt đột nhiên liền đỏ lên.

“Mẹ, con không còn sống them được bao lâu nữa……”

“Nói bậy gì đó?” Vân Tử Lăng vội quát lớn, nhưng mà nước mắt lại không thể nào ngăn lại được“Hiện tại y học phát triển như vậy, không có căn bệnh nào là không thể trị được, biết không?”

“Sức khỏe của con, chính con hiểu rõ……” Cậu bất đắc dĩ cười “Con sợ, nếu con không tới, sẽ không thể gặp mẹ nữa…… Là mẹ cho con sinh mệnh, là làm mẹ lớn lên cùng con, là mẹ…… để con được nhìn thấy thế giới tươi đẹp này……”

Vân Tử Lăng không nói gì, gắt gao nắm lấy tay cậu, cả thân thể cực kì run rẩy.

“Mẹ, con muốn về thành phố Nam Dương……”

“Cái gì?” Vân Tử Lăng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía cậu “Về, về thành phố Nam Dương?”

Cậu gật gật đầu.

“Không được!” Cô vội vàng từ chối “Sức khỏe của con không thể ngồi trên máy bay lâu như vậy được!”

Khuôn mặt sạch sẽ của cậu hiện lên một nụ cười, môi mỏng khẽ nhếch nói: “Cho dù sức khỏe của con có không ngồi máy bay lâu thì, cũng kiên trì không được bao lâu, cho dù có ở lại Nhật Bản, kết cục đều là giống nhau……”

“Sẽ không đâu, sẽ không, mẹ nhất định sẽ không để con có chuyện gì, Đa Đa……” chân tay cô có chút luống cuống, giọng nói rõ ràng cũng có chút hoảng loạn.

“Mẹ!” anh chặn lại lời cô muốn nói “Con phải quay về thành phố Nam Dương, nhất định phải quay về thành phố Nam Dương!”

Vân Tử Lăng nhíu mày, ánh mắt khó có thể tin được nhìn về phía cậu, toàn bộ biểu cảm trên mặt đều là sự khó hiểu “Tại sao?”

“Bởi vì, con nhớ chú Niệm Quang rồi……” đôi mắt cậu đỏ lên “Con muốn sau khi chết, cùng chú táng ở một cùng một nghĩa trang, như vậy, chúng con sẽ không còn cô đơn nữa”

Nghe vậy, Vân Tử Lăng lập tức không nhịn được liền khóc nức nở.

“Chú Niệm quang là người quan trọng nhất trong đời con, là ông ấy cho con tình thương của cha, là ông ấy kiên nhẫn ở bên con, là ông ấy dạy con không được từ bỏ, mẹ, nhớ chú niệm quang, nhớ rất nhiều rất nhiều, nhưng mà…… nhưng mà con vẫn luôn không thể về, nhưng mà, mấy năm nay, con vẫn luôn không có quên ông ấy, mẹ, con không còn sống được lâu nữa, con không biết lúc nào sẽ chết…… con muốn trước khi chết được đi thăm bia mộ của chú ấy, con muốn…… Cùng ông ấy nói vài chuyện……”

Vân Tử Lăng không nói gì, cúi đầu không kiềm chết được khóc nức nở.

“Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng khóc……” Cậu nắm tay cô “Cái chết đối với con mà nói, không phải là một loại đau khổ, là một sự tái sinh khác, mẹ, mẹ đừng khóc……”

nước mắt Vân Tử Lăng căn bản không có cách nào khống chế.

Tại sao, tại sao cô lại phải trải qua sự đau khổ này?

Tại sao……

Ông trời ơi, người rốt cuộc còn muốn đối xử không công bằng với cô tới khi nào?

“Mẹ……” Cậu nhìn cô khóc, cậu cũng theo rơi lệ theo, nhưng mà khóe miệng cậu lại là mỉm cười “Nếu không phải mẹ, 33 năm trước, con đã không thể sống tiếp được nữa, hiện giờ, con đã nhìn thế giới này, lại có thể sống lâu như vậy, con đã thỏa mãn rồi, thật sự, thỏa mãn rồi!”

Vân Tử Lăng không biết nên nói cái gì, nghẹn ngào không nói được.

“Mẹ……” Cậu lại gọi cô một tiếng “Đừng khóc, đừng khóc……”

Cô nhìn dáng vẻ gầy gò của cậu, nghẹn ngào dò hỏi “Con thật sự phải về thành phố Nam Dương sao?”

“Vâng!”

“Được rồi!” Cô gật đầu “Mẹ sẽ đi cùng con!”

Cậu mỉm cười gật gật đầu “Vâng!”

Thành phố Nam Dương, xa cách đã lâu, phải quay về thăm rồi……
Bình Luận (0)
Comment