Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 321

Chương 321

Vân Thư vẫn luôn bị vướng mắc vấn đề này, Tạ Mẫn Hành sợ cầu trả lời của anh không làm cho Vân Thư hài lòng thì đêm nay anh sẽ không ngủ nên đã gật đâu, Vân Thư vui vẻ tặng cho anh ây một nụ hôn.

Tạ Mẫn Hành đặt tách trà xuống, ôm Lấy vòng eo mêm mại của Vân Thư, hôn sâu hơn.

“Tiểu Thư, em uống say rồi.”

Vân Thư lắc đầu: “Em nói rồi, em không uống rượu, anh xem, em còn biết anh là chồng của em, vừa nãy em còn hôn anh.”

Tạ Mẫn Hành: “Em biết tiếp theo, ưm.” Tạ Mẫn Hành lại bị Vân Thử cưỡng hôn.

Lần này không bị ai quáy rày, Tạ Mẫn Hành nói với Vân Thư: “Đêm nay, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu.”

Trong phòng ngủ, quần áo của Vân Thư đều bị vứt dưới sàn nhà, Tạ Mẫn Hành cũng vậy, anh cởi áo quân ra vứt đầy sản.

Tạ Mẫn Hành đè lên người Vân Thư: “Tiểu Thư, em có hồi hận không?”

Vân Thư bị ép dưới người Tạ Mẫn Hành lắc đầu: “Chồng, em yêu anh, em muôn hôn, muôn ôm.”

“Chúng ta ở bên nhau được không?”

Vân Thư mơ màng, không biết câu nói này có nghĩa là gì: ‘Không phải chúng ta đang ở bên nhau sao?”

“Sau này luôn ở bên nhau.”

“Được.”

Vân Thư cười ngây ngô, xinh đẹp động lòng người.

Sáng sớm, ánh mặt trời tràn ngập khắp căn phòng, ánh sáng chói lọi không ngừng đập vào mắt Vân Thư: “Đây là đâu?” Chỗ nào cũng có người lạ, khi Vân Thư ngôi dậy, toàn thân đau nhức như bị chiêc xe chèn qua.

Vân Thư nhìn quanh: “Mình chưa từng đến đây bao giờ.”

Tạ Mẫn Hành lật người, Vân Thư sửng sốt nhìn anh: “Tại sao anh cũng ở đây? Bộ đồ ngủ trên người không phải của mình.” Vân Thư rơi vào trong hồi ức. Đối với tất cả những gì xảy ra đêm qua, từng cảnh, từng khung hình đều hiện lên trong đầu Vân Thư, cô kinh ngạc mở miệng: “Mình, mình, mình.” Vân Thư bị kích thích đến mức không nói nên lời, ;CÓ cởi bộ đồ ngủ của cô ra, nhìn Xuống, trên ngực, vai đều có những vết hăn rõ ràng, tất cả đều là do Tạ Mẫn Hành gây ra.

Vân Thư ra khỏi giường để xem còn ở đâu nữa, nhưng lại bị ngã dập mông. Vì sao cái sàn chết tiệt này lạ cứng như vậy… Tạ Mẫn Hành tỉnh dậy, thấy Vân Thư bị ngã, anh hoảng sợ đi chân trần lại chỗ cô vừa ngã, ôm cô lên: “Sao em lại bắt cần như vậy. Va vào đâu rồi, anh xem nào.

Vân Thư nắm lấy bộ đồ ngủ, lắc đầu nguày nguậy, Vân Thự không dám ngâng đầu nhìn Tạ Mẫn Hành, tối hôm qua hai người họ đã xảy ra chuyện gì, cô thật sự muốn mát trí nhớ, quên đi chính mình, tại sao người khác uỗng rượu, hôm sau không thể nhớ bất cứ điều gì, còn cô lại nhớ rõ ràng như vậy. Không công bằng!

Nghĩ lại chuyện tối hôm qua, cô hết lần này đến lần khác xấu hồ thú nhận: Chồng à, em yêu anh.” Vân Thư muốn va đầu vào miêng đậu hũ.

Vân Thư đi vào phòng tắm, Tạ Mẫn Hành nói: “Anh tắm hộ cho em rồi.”

Vân Thư lúng túng cười: “Cảm ơn anh.”

Nhưng cô vẫn phải soi gương, hai chân rất đau, Vân Thự kiểm tra rội đi vào phòng tắm, cởi đồ ngủ ra, thấy Tạ Mẫn Hành ¡ đúng là bụng đói vơ quàng, chỗ nào cũng căn đỏ ửng, cả ngực, vai thậm chí là phía sau lưng, Vân Thư nghiền răng nghiền lợi: “Tạ Mẫn Hành, c** mẹ anh.”

 

Bình Luận (0)
Comment