Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1171

“Đi tìm Dương Tầm Chiêu, là Trịnh Hùng đi cùng cô ấy, Trịnh Hùng sáng ra thì đi theo Trình Nhu Nhu đến Dương Thị, Dương Tầm Chiêu vào 1 tiếng sau mới đến Dương Thị, còn bọn họ rốt cuộc nói chuyện gì, bây giờ còn không biết.” Tuy lúc đó lời của Trình Nhu Nhu thư ký Lưu với bảo vệ đều nghe thấy, nhưng lời như thế, là tuyệt đối không có ai dám lan truyền bừa bãi, cho nên quản gia Trọng cũng không biết bọn họ nói cái gì.

“Dương Tầm Chiêu với cô Đường quan hệ không bình thường, khả năng có liên quan tới cô Đường.” Quản gia Trọng nghĩ rồi lại không nhịn được bổ sung một câu, một câu này, quản gia Trọng cũng là dựa theo tình huống bình thường phân tích ra.

“Cho người đi tra một chút.” Ánh mắt của Trương Minh Hoàng vốn thản nhiên không có bất cứ sự dao động gì đột nhiên thay đổi, nhất giọng giọng nói cũng rõ ràng trầm đi vài phần.

“Được.” Khóe môi của quản gia Trọng không khỏi giật giật, quả nhiên, vừa nhắc tới chuyện của cô Đường, thành chủ đặc biệt để tâm.

Quản gia Trọng vốn dĩ muốn lui ra ngoài, chỉ là khi đưa mắt nhìn bức tranh chân dung vừa rồi thành chủ vẽ, lại đột nhiên sững ra: “Thành chủ, bức tranh chân dung này là...”

“Sao hả?” Trương Minh Hoàng ngước mắt nhìn quản gia Trọng, đối với phản ứng của quản gia Trọng có hơi bất ngờ.

“Thành chủ, đây là vẽ tranh chân dung của bà chủ sao?” Mắt của quản gia Trọng cứ nhìn vào bức tranh chân dung, tư thái trong bức chân dung giống y hệt tư thái của người phụ nữ trong bức chân dung vẽ mà thành chủ đã vẽ trong 25 năm nay.

Tư thái đó là thành chủ vẽ chỉ thuộc riêng cho bà chủ.

Nhưng 25 năm nay, tất cả bức tranh chân dung trong thành, dáng vẻ của bà chủ đều là nhìn không rõ, nhưng trong bức tranh chân dung mà thành chủ vẽ hiện nay, lại có thể nhìn rõ dung mạo.

Dung mạo đó cực giống cô Đường.

Tư thái như bà chủ, nhưng dung mạo lại là của cô Đường, quản gia Trọng nhất thời cũng không biết người thành chủ vẽ có phải là phu nhân không.

“Ừm.” Trương Minh Hoàng nhìn bức chân dung, khẽ gật đầu: “Là bà ấy.”

Giọng của Trương Minh Hoàng lúc này không cao, nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn.

“Nhưng dáng vẻ của bà chủ?” Quản gia Trọng nghe thấy câu trả lời của thành chủ nhà mình, thần sắc rõ ràng thay đổi, năm đó thành chủ đã trúng độc, ý thức không phải rất rõ ràng, cho nên lúc đó thành chủ không có nhìn rõ dáng vẻ của bà chủ.

Cho nên trong bức tranh chân dung mà thành chủ vẽ trong 25 năm này mới nhìn không rõ dáng vẻ của bà chủ, chỉ bởi vì thành chủ đều không biết bà chủ rốt cuộc trông như nào.

Nếu không cũng không có khả năng tìm 25 năm lại tra không được tin tức.

Bây giờ trong bức tranh chân dung của thành chủ đột nhiên có thể nhìn rõ dung mạo, hơn nữa đây rõ ràng còn là dung mạo của cô Đường...

Tâm trạng lúc này của quản gia Trọng vô cùng phức tạp, thành chủ có phải là càng lúc càng nhập ma rồi không?

Thành chủ nhất định là vì trước đó Lương nghi ngờ cô Đường là con gái của thành chủ, cho nên mới vẽ bà chủ thành dáng vẻ của cô Đường.

Thành chủ như này ông ta nhìn vô cùng đau lòng.

“Là dáng vẻ của bà ấy.” Trương Minh Hoàng không có ngẩng đầu, cho nên không có nhìn thấy biểu tình của quản gia Trọng, ông ta chỉ nhìn bức tranh chân dung trước mắt, khi nhìn bức chân dung ánh mắt của ông ta trở nên rất dịu dàng, khóe môi của ông ta hơi cong lên, thấp thoáng lộ ra nụ cười: “Tôi đột nhiên nghĩ ra dáng vẻ của bà ấy, đây chính là dáng vẻ của bà ấy rồi.”

Quản gia Trọng sững người, lúc đầu thành chủ căn bản không có nhìn rõ bà chủ trông như thế nào, bây giờ sao có thể đột nhiên nghĩ ra dáng vẻ của bà chủ chứ.

Hơn nữa đây rõ ràng chính là dáng vẻ của cô Đường.

Quản gia Trọng đối với lời của thành chủ nhà mình căn bản không tin, chỉ xem thành chủ nhà mình bị ma nhập rồi.

“Trọng, ông có phải là cảm thấy bà ấy rất giống với một người không?” Trương Minh Hoàng nhìn bức chân dung, đột nhiên hỏi một câu.

Mắt của quản gia Trọng lóe lên, nhất thời có hơi đơ ra, lời này của thành chủ là có ý gì? Rất giống với một người? Giống với ai?

Quản gia Trọng nhất thời là thật sự không có nghe hiểu ý của thành chủ nhà mình.

“Ông có phát hiện bà ấy rất giống với cô Đường không.” Trương Minh Hoàng rất là nghiêm túc, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sang quản gia Trọng, lúc này trong giọng nói của Trương Minh Hoàng nghiễm nhiên mang theo vài phần vui mừng.

Nhìn dáng vẻ này của ông ta, giống như lúc này mới phát hiện vấn đề này.

Quản gia Trọng hoàn toàn sững người, đôi mắt nhìn thành chủ nhà mình, thành chủ đây là bị làm sao thế?’

Thành chủ đây rõ ràng chính là vẽ dáng vẻ của cô Đường, có thể không giống sao?

Chỉ là lúc này thành chủ bất ngờ giống như đột nhiên phát hiện phát hiện đại lục mới gì đó khiến trong lòng của quản gia Trọng không nhịn được mà lo lắng, thành chủ sẽ không phải thật sự bị ma nhập rồi chứ?

Lẽ nào là thành chủ nhớ bà chủ nhớ tới mức ý thức hỗn loạn rồi sao? Lẽ nào thành chủ bây giờ đều không phân rõ tưởng tượng và hiện thực rồi sao?

“Trọng, cô Đường và bà ấy giống nhau như vậy...” Trương Minh Hoàng lần nữa đưa mắt nhìn bức chân dung mà mình vừa vẽ, nhìn cô gái trong tranh, giọng nói lẩm bẩm của ông ta nghe thì rất dịu dàng.

Chỉ là khoảnh khắc sau Trương Minh Hoàng lần nữa nhanh chóng ngước mắt nhìn sang quản gia Trọng, thần sắc lập tức thay đổi, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần kích động: “Hoặc cô Đường thật sự là con gái của tôi và bà ấy.”

Quản gia Trọng hít một hơi thật sâu, nhìn dáng vẻ lúc này của thành chủ nhà mình, quản gia Trọng cảm thấy rất khó chịu, thành chủ đây là thật sự ý thức không rõ!

Thành chủ rõ ràng là sau khi gặp cô Đường mới đem bà chủ vẽ thành dáng vẻ của cô Đường, bây giờ thành chủ lại tự mình đem sự việc hoàn toàn đảo ngược.

Phải, Lương là nghi ngờ cô Đường khả năng là con gái của thành chủ, ông ta cũng luôn muốn làm rõ chuyện này.

Nhưng muốn làm rõ chuyện này cần phải có chứng cứ, chứ tuyệt đối không phải giống như thành chủ đem sự việc đảo ngược mà suy đoán.

Nếu thành chủ luôn nhớ dáng vẻ của bà chủ, nếu trong bức tranh chân dung mà thành chủ vẽ trước đây đều có thể nhìn rõ dung mạo của bà chủ, nếu bức tranh này vẽ giống như là bức ảnh của cô Đường mà thành chủ chưa từng gặp trước đó.

Suy luận như này của thành chủ cũng không tính là sai, nhưng đây rõ ràng là thành chủ sau khi thấy chân dung của cô Đường, cho nên căn bản không chắc được.

Quản gia Trọng cảm thấy thành chủ nhà mình đây rõ ràng là đang tự lừa mình dối người.

Khóe môi của quản gia Trọng mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong chờ đó của nhà mình, quản gia Trọng cuối cùng vẫn nhịn lại.

“Trọng, ông đây là phản ứng gì? Ông cảm thấy tôi nói sai chỗ nào sao?” Thượng Quang Hoàng giống như phát hiện thần sắc lúc này của quản gia Trọng không đúng, ông ta nhìn quản gia Trọng, thần sắc mang theo vẻ nghi hoặc.

“Không sai, thành chủ nói không sai.” Quản gia Trọng thầm thở một hơi, ông ta nghĩ nếu như thành chủ bây giờ thật sự ý thức không rõ, thật sự bị ma nhập rồi, ông ta tuyệt đối không thể kích thích thành chủ.

“Nó thật sự là con gái của tôi sao?” Trương Minh Hoàng lần nữa nhìn cô gái trong bức chân dung, trong đôi mắt nhiễm quá nhiều cảm xúc: “Con bé thật sự là con gái của tôi và bà sao?”

Quản gia Trọng nhìn thấy thành chủ vậy mà hỏi lời này với bức chân dung của bà chủ, trong lòng kinh ngạc đến phát run.

“Thành chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách mau chóng làm rõ chuyện này.” Quản gia Trọng quyết định, nhất định phải nghĩ cách tra rõ chuyện này, nhất định phải mau chóng làm rõ cô Đường rốt cuộc có phải là con gái của thành chủ hay không?!
Bình Luận (0)
Comment