Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1226

Nhưng mà lần này không giống như vậy, lần này cô thật sự sợ hãi, thứ nhất là bởi vì Quỷ Vực Chi Thành thật sự quá mạnh, thứ hai là bởi vì cô thật sự lo lắng cho Minh Hạo.

“Mẹ ơi mẹ, anh trai không có việc gì đâu.” Đường Vũ Kỳ vẫn luôn trốn ở trong ngực của Dương Tầm Chiêu, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Hàn Nhã Thanh thì lặng lẽ chui ra từ trong ngực của Dương Tầm Chiêu, sau đó nắm chặt lấy tay của Hàn Nhã Thanh.

Mặc dù là dáng vẻ hiện tại của mẹ trông có hơi đáng sợ, nhưng mà cô bé không sợ, cô bé biết là mẹ bởi vì quá lo lắng cho anh trai.

“Ừ, anh trai không có chuyện gì hết.” Hàn Nhã Thanh ngồi xổm xuống ôm Đường Vũ Kỳ vào trong ngực, lời này là nói với Đường Vũ Kỳ, cũng là đang an ủi chính mình.

Minh Hạo không có việc gì, Minh Hạo nhất định sẽ không có việc gì.

“Không có việc gì, yên tâm đi, có anh ở đây rồi, không có việc gì hết.” Dương Tầm Chiêu ôm Hàn Nhã Thanh vào trong ngực, giờ phút này giọng nói của anh cũng có hơi khàn khàn, lại có thêm mấy phần kiên quyết. Có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ xảy ra chuyện.

“Để anh đi hỏi xem Minh Hạo đi ra ngoài với ai, chắc chắn là thằng bé sẽ không đi một mình ra ngoài đâu, chắc chắn là để tài xế đưa thằng bé ra ngoài, hỏi xem tài xế nào đã lái xe đi với Minh Hạo..." Dương Tầm Chiêu biết lúc này không thể chỉ an ủi, hiện tại cần phải đi giải quyết vấn đề, trước hết phải đi tìm Đường Minh Hạo mới được.

Điện thoại của Đường Minh Hạo không được kết nối, vậy thì tài xế đi cùng với Đường Minh Hạo ra ngoài đâu rồi.

“Đúng rồi, để em đi hỏi.” Hai mắt Hàn Nhã Thanh sáng lên, nhanh chóng đứng dậy, lúc nãy có thể là do cô quá luống cuống, hoàn toàn không chú ý đến, kể từ khi cô trở lại nhà họ Hàn cô chưa bao giờ luống cuống, hiện thực cũng không cho phép cô bối rối, bởi vì sau khi mẹ qua đời, tất cả cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng mà lúc nãy trong lúc nhất thời cô lại hoảng hốt không có suy nghĩ gì hết, có lẽ là bởi vì có Dương Tầm Chiêu ở bên cạnh cho nên cô mới cho phép chính mình lộ ra một mặt yếu đuối như thế.

Sau khi Hàn Nhã Thanh đứng dậy, cô liền nhanh chóng đi xuống lầu, trong lúc nhất thời bởi vì quá gấp gáp cho nên cũng không chào hỏi với ông cụ Đường và bà cụ Đường trong phòng khách, liền vội vã chạy ra bên ngoài.

“Nhã Thanh vội vàng như vậy là muốn làm cái gì thế?” Bà cụ Đường hoàn toàn bất ngờ, từ trước đến nay Hàn Nhã Thanh đều tỉnh táo trầm ổn, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Hàn Nhã Thanh như thế này, rốt cuộc là có chuyện gì cơ chứ.

“Không biết có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Lúc này ông cụ Đường cũng không biết là chuyện gì, cũng có hơi ngơ ngác, đồng thời cũng bị Hàn Nhã Thanh như thế này làm cho kinh ngạc.

Sau đó Dương Tầm Chiêu ôm Đường Vũ Kỳ đi xuống lầu.

“Có chuyện gì vậy? Nhã Thanh sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Trong lòng của bà cụ Đường nghi hoặc, đương nhiên là bà nhìn thấy dáng vẻ lúc nãy của Hàn Nhã Thanh thì cũng rất lo lắng, hiện tại đang trong thời điểm nhạy cảm.

Vốn dĩ là Quỷ Vực Chi Thành đã đối phó với bọn họ, hiện tại Dương Tầm Chiêu lại trực tiếp đắc tội với Quỷ Vực Chi Thành, nói không chừng bất cứ lúc nào Quỷ Vực Chi Thành cũng có thể đối phó với bọn họ, cho nên lúc này bà cụ Đường thần hồn nát thần tính.

“Anh trai ra ngoài, không thấy anh trai đâu nữa.” Giờ phút này lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Vũ Kỳ cũng không còn nụ cười như bình thường, lúc nãy phản ứng của mẹ đã để cô bé ý thức được có lẽ chuyện này rất nghiêm trọng, có thể anh trai đã gặp nguy hiểm.

“Không thấy Minh Hạo đâu hả? Không phải là Minh Hạo đang chơi mô hình trong thư phòng à? Tại sao lại không nhìn thấy?” Bà cụ Đường hoàn toàn ngơ ngác, trong lúc nhất thời không thể nào tiếp nhận được tin tức này: “Vào thư phòng tìm chưa? Rốt cuộc đã đi tìm chưa?”

“Bà cố ạ, anh trai không có trong thư phòng, lúc nãy anh ra đi ra ngoài, là do cháu đã nói dối với mọi người, cháu thật sự xin lỗi, cháu đã sai rồi.” Đường Vũ Kỳ vốn dĩ muốn giúp anh trai ra ngoài để giúp đỡ cho ba, nhưng mà bây giờ lại biến thành như hiện tại, Đường Vũ Kỳ đã ý thức được mình đã phạm sai lầm.

“Sao lúc này Minh Hạo lại ra ngoài, thằng bé ra ngoài làm cái gì? Tại sao lại không nói cho mọi người, tại sao lại phải lừa gạt mọi người, không phải là xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?” Lúc này bà cụ Đường đầy bụng nghi hoặc không hiểu, đương nhiên càng nhiều hơn chính là lo lắng, bây giờ Minh Hạo đi ra ngoài, ai cũng không biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

“Anh trai nói là muốn đi giúp ba, anh trai sợ mọi người không đồng ý để anh ấy đi ra ngoài cho nên mới kêu cháu giấu diếm mọi người.” Bây giờ đương nhiên Đường Vũ Kỳ cũng không còn dám che giấu cái gì nữa.

“Cái đứa bé này..." bà cụ Đường hoàn toàn hoảng sợ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Dù sao thì chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, vào thời điểm này mà còn muốn đi cứu ba của mình, đứa nhỏ này thật sự hiểu chuyện làm cho người khác phải đau lòng.

Ai nói là Đường Minh Hạo không muốn nhận Dương Tầm Chiêu? Ai nói là Đường Minh Hạo ghét bỏ Dương Tầm Chiêu? Ai nói là Đường Minh Hạo không có tình cảm với Dương Tầm Chiêu?

Nếu như thật sự không có tình cảm thì Đường Minh Hạo cũng sẽ không mạo hiểm đi cứu ba vào thời điểm này.

“Đừng nói những chuyện khác nữa, trước tiên cứ tìm thằng bé trở về đi.” Bà cụ Đường sốt ruột trong lòng, đứng dậy từ trên ghế sofa, đi ra ngoài, hiển nhiên là muốn đích thân đi tìm Đường Minh Hạo.

“Vâng ạ.” Dương Tầm Chiêu không nói thêm gì nữa, chỉ là nhẹ gật đầu, lúc này anh cũng không muốn để cho hai người già phải lo lắng.

“Nhưng mà điện thoại của anh trai lại không gọi được, tìm không được anh trai.” Đường Vũ Kỳ bị vẻ mặt nặng nề của mọi người ảnh hưởng, lại càng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhớ lúc nãy gọi điện thoại cho anh không được, dáng vẻ bối rối của mẹ, Đường Vũ Kỳ trực tiếp khóc lên.

Dù sao thì cô bé cũng chỉ là một đứa nhỏ mới năm tuổi, bây giờ người anh trai thân thiết nhất của mình có thể sẽ gặp nguy hiểm, còn là bởi vì cô bé nói dối lừa gạt mọi người cho nên mới làm cho anh trai gặp nguy hiểm, lúc này Đường Vũ Kỳ thật sự vô cùng khổ sở.

“Không gọi được điện thoại? Tìm không thấy..." bà cụ Đường hoàn toàn giật mình, lúc nãy hiển nhiên bà vẫn còn chưa ý thức được chuyện nghiêm trọng như thế. Đường Minh Hạo rất thông minh, rất hiểu chuyện, mặc dù chỉ mới có năm tuổi nhưng mà làm việc rất chu đáo, hiện tại một mình Đường Minh Hạo lại ra ngoài, theo lý thuyết không nên để điện thoại di động của mình ở trạng thái tắt máy.

Loại tình huống này, điện thoại gọi không được, không liên lạc được người, vậy thì chuyện thật sự rất nghiêm trọng, dù sao thì hiện tại đang trong thời gian nhạy cảm, đúng là cái gì cũng có thể xảy ra.

Ban đầu bà cụ Đường không nhịn được mà kêu lên, chỉ là khi bà nhìn thấy bộ dạng của Đường Vũ Kỳ thì lại lập tức dừng ngay.

“Vũ Kỳ không khóc nào, anh trai không có việc gì đâu.” Bà cụ Đường nhẹ giọng an ủi Đường Vũ Kỳ, đưa tay ôm lấy Đường Vũ Kỳ

“Giao Vũ Kỳ lại cho bà đi, cháu đi tìm Minh Hạo với Nhã Thanh đi.” Bà cụ Đường biết là vào lúc này nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp để tìm được Đường Minh Hạo.

Bây giờ Vũ Kỳ loạn như thế này, sợ là không thích hợp đi tìm Đường Minh Hạo cùng với Dương Tầm Chiêu.

Có lẽ là Vũ Kỳ không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mà Vũ Kỳ có thể hiểu được sắc mặt của người lớn, cảm xúc của người lớn sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ này, sẽ hù dọa đến đứa nhỏ này.

Đường Vũ Kỳ rất lo lắng cho anh trai, cô bé cũng rất muốn đi tìm anh trai, nhưng mà giờ phút này cô bé lại không nói gì hết mà là ngoan ngoãn để bà cụ Đường ôm, cô bé không thể gây thêm phiền phức cho ba và mẹ được, cô bé không thể trì hoãn ba mẹ đi tìm anh trai.

Mà lúc này quản gia lại chạy về phòng khách.

“Sao vậy, tại sao ông lại hoảng hốt như thế?” Bà cụ Đường nhìn thấy quản gia chạy đến nỗi thở không ra hơi, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, sẽ không phải là thật sự xảy ra chuyện gì đó?

“Minh Hạo đi cùng với Tiểu Lưu ra ngoài, cô cả kêu tôi đi tìm số điện thoại của Tiểu Lưu, gọi cho Tiểu Lưu một cuộc điện thoại để hỏi tình huống ra sao.” Quản gia thở cũng không thở được đều đặn mà gấp gáp nói, vừa nói vừa đi tìm số điện thoại.

“Nhã Thanh đâu rồi? Nhã Thanh rồi?” Bà cụ Đường vô cùng lo lắng, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của quản gia thì lại sốt ruột chịu không được.

“Cô cả đang ở ngoài tìm hiểu tình huống khác.” Quản gia tìm được số điện thoại, trực tiếp đưa đến trước mặt Dương Tầm Chiêu: “Cậu ba Dương, cô cả nói là để cậu gọi điện thoại hỏi tình huống.”

Dương Tầm Chiêu nhanh chóng nhìn về phía danh bạ điện thoại trong tay của quản gia, tìm được dãy số của Tiểu Lưu, sau đó nhanh chóng gọi qua.

Điện thoại gọi được nhưng mà cũng không có người nào nghe, cũng giống như là Đường Minh Hạo.

Hai mắt của Dương Tầm Chiêu trầm xuống, nếu như điện thoại của một người gọi không được thì có thể là tình huống đặc biệt, nhưng mà hiện tại điện thoại của hai người đều gọi không có ai nghe...

“Gọi không được.” Dương Tầm Chiêu liên tục gọi mấy cuộc đều không có người nào nghe, Dương Tầm Chiêu nhìn thấy bà cụ Đường và ông cụ Đường đều đang nhìn anh, loại tình huống này đương nhiên cũng không thể nào che giấu được.

“Sao mà ngay cả điện thoại của Tiểu Lưu cũng gọi không được vậy chứ?” Bà cụ Đường chỉ cảm thấy trái tim đều sắp muốn nhảy ra bên ngoài, nếu như không phải hiện tại bà còn đang ôm Đường Vũ Kỳ thì thật sự hận không thể trực tiếp đi ra ngoài tìm người.

“Vũ Kỳ, trước khi anh trai ra ngoài có nói với cháu là thằng bé muốn đi đâu để tìm ba không vậy?” Từ trước đến nay ông cụ Đường làm việc rất ổn trọng, ông biết là cho dù lúc này có sốt ruột đi nữa thì cũng không thể hỗn loạn được, bây giờ cần thiết nhất đó chính là phải biết rõ Đường Minh Hạo đi đâu.
Bình Luận (0)
Comment