Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 124

Giờ phút này, cậu ba Dương đã cầm điện thoại lên, mắt nhanh chóng nhìn sang, nhìn thấy cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại di động, sắc mặt của anh rõ ràng trầm xuống, sau đó trực tiếp bỏ di động qua một bên.

Thư ký Lưu đứng ở một bên đương nhiên nhìn thấy rõ ràng, anh ta nhìn thấy đây không phải là do bà chủ gọi tới, nhưng mà cuộc gọi kia là của cậu năm Tào, ngay cả cuộc gọi của cậu năm Tào mà tổng giám đốc cũng không nhận?

Điện thoại ngừng rồi lại vang, vang rồi lại ngừng, cứ liên tục mấy lần, rốt cuộc cậu ba Dương cũng nhận.

"Anh ba, anh đang ở đâu vậy, sao cả nửa ngày mới nghe điện thoại?" Điện thoại vừa mới được kết nối, âm thanh của cậu năm Tào đã truyền tới, đương nhiên cậu năm Tào không dám bất mãn, chỉ là có chút tò mò.

"Có chuyện gì?" Giọng nói của cậu ba Dương lạnh lùng trâm thấp, mang theo bất mãn chưa từng che giấu.

Rất rõ ràng, lúc này cậu ba Dương không muốn nhận điện thoại của người khác.

"Anh cả đã trở về rồi, có liên lạc với anh không?” Cậu năm Tào nghe ra giọng nói của anh ba không đúng, anh ta ý thức được

cuộc điện thoại này gọi đến có lẽ là không đúng lúc rồi, có phải là quấy rầy anh ba cái gì rồi không?

"Gần đây anh ấy cũng siêng năng trở về quá." Con ngươi của cậu ba Dương hơi híp lại, trước kia anh cả hiếm có được một lần trở về, lần này trong một thời gian ngắn ngủi chưa đến một tháng thì lại trở vê hai lần?

"Anh cả nói lần này anh ấy trở về là cố ý đến thăm một người, có lẽ là không có thời gian liên lạc với chúng ta, em cũng là do

trùng hợp với gặp được thôi." Trong lòng của cậu năm Tào hơi kinh ngạc ngờ vực, lời này của anh ba có nghe như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp vậy chứ?

Từ trước đến nay mối quan hệ của anh cả và anh ba là tốt nhất, ăn cả đã trở vê, không phải anh ba mới là người vui vẻ nhất

hay sao?

Nhưng mà bây giờ anh ta nghe thấy giọng điệu này của anh ba, sao giống như lại cực kỳ không chào đón anh cả trở về vậy?

"Thăm người? Thăm ai vậy?" Con ngươi của cậu ba Dương nhanh chóng híp lại, tay đang cầm điện thoại rõ ràng nắm lại thật

chặt, nếu như cố gắng lắng nghe thì sẽ phát hiện giờ phút này giọng nói của anh đã có chút thay đổi.

"Không biết nữa, anh cả không nói, em với anh cả gặp nhau ở trung tâm thương mại Ngân Tinh, lúc đó em với anh cả chưa nói được mấy câu thì anh cả đã đi rồi."

"Lúc nào?" Tay cầm điện thoại di động của cậu ba Dương như lại nắm chặt thêm mấy phân, dường như là đang đè nén cái gì đó.

"Có lẽ là khoảng năm giờ rưỡi." Cậu năm Tào nghe ra âm thanh của cậu ba Dương không đúng, nhưng mà anh ta không biết

rốt cuộc tình huống là như thế nào, chỉ có thể nói rõ sự thật.

Một ánh sáng tối tăm lóe lên trong đôi mắt đang nheo lại của cậu ba Dương, lúc nãy Hàn Nhã Thanh đã gọi điện thoại cho anh nói là muốn đi mua sắm, lúc mà cô gọi điện thoại cũng là khoảng năm giờ rưỡi. Hình như thời gian quá trùng hợp rồi!

Một giây sau, cậu ba Dương trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Mọi người trong phòng họp cả đám nhìn nhau, tổng giám đốc gấp gáp thông báo họp như vậy, mà còn chưa thảo luận cái gì cả thì tổng giám đốc đã đi rồi à?

Cũng may là thư ký Lưu biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhìn tổng giám đốc vội vàng rời đi như vậy, anh ta nói với mọi người có thể tan họp rồi.

Rời khỏi công ty, Dương Tầm Chiêu mới ấn điện thoại gọi Hàn Nhã Thanh.

Lúc Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại di động ra nhìn cái tên hiển thị trên màn hình thì sửng sốt một chút, cô nhìn hai cục cưng đang nghiêm túc làm tác phẩm thủ công, sau đó cầm điện thoại di động đi đến ban công, lúc này mới nhấn nghe, khẽ gọi một tiếng: “A lô."

Dương Tầm Chiêu ở đầu dây bên kia điện thoại cũng không vội vã nói chuyện.

"Em đang ở đâu?” Một lát sau âm thanh nặng nề của anh mới truyền tới, không để cô trả lời anh lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Đừng nói với tôi là em đang ở trung tâm thương mại, trong trung tâm thương mại không thể nào yên tĩnh như vậy được."

Rất rõ ràng, lúc nãy cậu ba Dương không vội vàng nói chuyện chính là vì để nghe động tĩnh phía bên này của cô.

Hàn Nhã Thanh: "...

"Anh đã làm xong rồi sao? Anh về nhà rồi hả?" Lúc nãy cô đã nói cho anh biết là mình muốn đi mua sắm, cho nên nghe thấy lời này của anh nên Hàn Nhã Thanh có chút chột dạ.

"Tôi hỏi em đang ở đâu?" Nghe được cô cứ nói chuyện lòng vòng mà không trả lời câu hỏi của anh, âm thanh của cậu ba

Dương càng nặng nề hơn mấy phần.

"Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rôi ư?" Hàn Nhã Thanh có lực quan sát cực kỳ nhạy bén, nghe giọng điệu của anh không tốt, cảm xúc dường như cũng không đúng.

"Em đang đi cùng với ai vậy?" Cậu ba Dương cũng không trả lời vấn đề của cô, mà lại hỏi ngược lại một câu nữa.

Lúc mà Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói này của anh, nhịp tim đang đập của cô hãng lại một nhịp, anh, không phải là anh đã biết cái gì rồi chứ?

Mặc dù là giám định ADN đã chứng minh hai cục cưng không phải là của anh, nhưng mà chuyện liên quan đến hai cục cưng cô cũng không muốn để cho người khác biết, bao gồm cả anh.

Cô không muốn có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn!

Cô sợ sau khi công khai thân phận của hai cục cưng thì sẽ tạo thành tổn thương lớn đối với hai cục cưng, dù sao ngay cả cô cũng không biết ba của hai cục cưng là ai cả.

"Gửi vị trí của em qua cho tôi." Cô im lặng một lúc đã khiến cho vẻ mặt của cậu ba Dương nghiêm trọng, anh không biết là suy đoán ở trong lòng của anh rốt cuộc có đúng hay không.

Nếu mà giờ phút này cô thật sự ở bên cạnh anh cả, vậy thì cô chắc chắn là người phụ nữ ở cục cảnh sát ngày hôm đó, chắc chắn là người phụ nữ vào năm năm trước.

"Em lập tức về nhà ngay." Hàn Nhã Thanh giật mình nhanh chóng trả lời lại một câu, sau đó dứt khoát cúp điện thoại.

Gửi vị trí của cô cho anh? Đây chẳng phải là trực tiếp làm lộ ra tung tích của hai cục cưng hay sao?

Chuyện này tuyệt đối không thể nào được!

Dương Tầm Chiêu nhìn điện thoại bị cúp máy, con ngươi nheo lại từng chút từng chút một, rõ ràng là cô có việc gì đó giấu giếm anh.

Còn về việc có phải là chuyện mà anh nghĩ hay không...

"Anh cả, anh đang ở đâu vậy?" Dương Tầm Chiêu nhanh chóng bấm điện thoại gọi cho Đường Lăng, điện thoại vừa mới được kết nối thì anh trực tiếp mở miệng hỏi.

"Để anh gửi vị trí cho cậu." Đường Lăng ở đầu dây bên kia điện thoại trả lời dứt khoát mà thẳng thắn.

Lúc Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Đường Lăng liên gửi vị trí qua, trong một nháy mắt thấy choáng váng.

Phong cách hành sự của anh cả luôn luôn sâu đến nỗi không lường được, trực trực tiếp gửi vị trí qua rốt cuộc là có ý gì đây?

Cậu cả Đường đã gửi vị trí tới rồi, đương nhiên cậu ba Dương cũng muốn đi qua đó.

Vị trí mà cậu cả Đường gửi tới hiển thị ở một vùng ngoại ô ở ngoài thành phố, vị trí có chút xa.

Lúc cậu ba Dương sắp đến ngoại ô thì lại nhận được một cuộc điện thoại: "Cậu Dương, bà chủ đã về nhà rồi, tôi đã hỏi tài xế

lái xe, bà chủ lên xe ở cư xá Hâm Uyển."

"Cư xá Hâm Uyển?" Cậu ba Dương sững người lại, lông mày hơi chau lại, cư xá Hâm Uyển chính là một cư xá rất bình thường, cư xá như thế với Đường Lăng hẳn là không có quan hệ gì, mà cư xá Hâm Uyển lại ngược lại với hướng mà anh hiện tại anh đang muốn đi.

"Vâng, giám sát ở phía bên kia tôi cũng đã điều tra rồi, cũng giống như tài xế lái xe đã nói, bà chủ thật sự đã bước lên xe từ cư xá Hâm Uyển." Người kia làm việc hiển nhiên rất cẩn thận, đã điều tra mọi chuyện rõ ràng rồi mới báo cáo với cậu ba Dương.

Khóe môi của cậu ba Dương hơi nhếch lên, như vậy đã nói rõ cô với Đường Lăng không ở cùng nhau.

Vậy thì cô đã đến cư xá Hâm Uyển để làm gì?

Lúc nãy anh kêu cô gửi vị trí đến cho anh, tại sao cô lại muốn từ chối, rõ ràng là cô có chuyện giấu anh!

"Điều tra một chút tại sao cô ấy lại đến chỗ đó." Trên mặt của cậu ba Dương nhiêu hơn mấy phần trầm tư.

Trước kia anh đã cho người điều tra tình huống của cô ở nước M, nhưng mà ở bên thành phố A lại không có điều tra kỹ, có lẽ là anh nên điều tra kỹ càng tình huống ở thành phố A.
Bình Luận (0)
Comment