Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1288

Cho nên rất có thể bị người ta lợi dụng vào tình huống đó.

“Được, tôi đã biết rồi.” Giáo sư Cổ cũng không hỏi nhiều thêm cái gì, trực tiếp đồng ý, lúc này giáo sư Cổ vẫn còn chưa đến bệnh viện, đang ở trong nhà, ngày hôm qua ông ta cũng không mang theo cái gì khác, ông ta tìm kiếm quần áo mà ngày hôm qua ông ta mặc đi hết mấy lần.

Mỗi một cái túi, mỗi một nơi đều có thể giấu đồ ông ta đều cẩn thận kiểm tra, nhưng mà giáo sư Cổ không phát hiện ra cái gì.

Đường Lăng vẫn không tắt điện thoại, cứ luôn chờ đó.

“Không có, không có cái gì hết.” Sau khi giáo sư Cổ cẩn thận tìm kiếm hai lần mới trả lời Đường Lăng.

“Được, tôi biết rồi, làm phiền ông rồi.” Đường Lăng âm thầm thở ra một hơi, sau đó cúp điện thoại.

“Ngày hôm qua chúng ta thảo luận chuyện Nhã Thanh với bọn nhỏ, lúc đó giáo sư Cổ cũng không có ở đây, cho dù ông ta có biết thì sau đó nghe thấy chúng ta chỉ nói thoáng qua một chút mà thôi, những gì nghe được chắc chắn không nhiều, sẽ không là toàn bộ. Nhưng mà người kia đối với chuyện này lại hiểu rất rõ ràng, thời gian vừa vặn làm trước chúng ta, hơn nữa từng chuyện từng chuyện nối tiếp nhau đều là những chuyện mà chúng ta dự định công khai, hoàn toàn ăn khớp với dự định ban đầu của chúng ta, chỉ có điều là làm trước chúng ta một bước.” Dương Tầm Chiêu cảm thấy khả năng giáo sư Cổ không quá lớn.

“Ý của cậu là khả năng ở trên người Trác Thanh càng lớn hơn.” Đường Lăng nghe thấy lời nói của Dương Tầm Chiêu thì có chút ngẩn người, ngoại trừ giáo sư Cổ, vậy cũng chỉ có Trác Thanh.

“Ừm." Dương Tầm Chiêu suy nghĩ, sau đó chậm rãi nhẹ gật đầu: “Không nghi ngờ anh hai, nhưng mà cũng không thể bài trừ việc anh hai bị người khác lợi dụng.”

“Vậy thì gọi điện thoại hỏi một chút đi, Trác Thanh là anh em tốt của bọn con, có chuyện gì đều có thể trực tiếp hỏi mà.” Đường Vân Thành lên tiếng một lần nữa, loại tình huống này ông không muốn phải lãng phí quá nhiều thời gian, nhất định phải nhanh chóng tìm kiếm người kia.

“Được rồi, để con gọi điện thoại cho Trác Thanh.” Đường Lăng tự động gọi điện thoại, có một số việc Tầm Chiêu khó mà nói, cuộc điện thoại này anh ta thích hợp hơn.

“Anh cả, để em cho người đi điều tra, em có người quen làm bác sĩ trong bệnh viện, để em kêu anh ta đi thăm cho tình huống chi tiết của giám định ba con, có phát hiện gì em sẽ lập tức nói cho mọi người biết.” Cậu hai Trác cho là Đường Lăng gọi điện thoại hỏi thăm có phát hiện chuyện gì không, trước đó cậu hai Trác cũng không chỉ có nói suông, anh ta đã bắt đầu đi điều tra.



Cậu hai Trác vốn dĩ là bác sĩ vô cùng có danh tiếng, chắc chắn trong bệnh viện cũng có nhiều người quen biết, chuyện này để anh ta điều tra đúng là sẽ thuận lợi hơn nhiều.

“Cảm ơn cậu.” Đường Lăng nghe thấy lời nói của cậu hai Trác, trong lòng lại càng vui mừng, đây thật sự là anh em, đương nhiên bây giờ anh ta cũng không phải là đang hoài nghi người anh em của mình, mà là đang hoài nghi có người âm thầm ra tay trên người của Trác Thanh, hoài nghi có người nào đó đã lợi dụng Trác Thanh dưới tình huống Trác Thanh không biết rõ.

“Anh cả, đối với em anh còn cần phải khách khí nữa hả, anh cả yên tâm đi, nếu như có kết quả thì em sẽ lập tức nói cho anh biết ngay.” Cậu hai Trác cũng không suy nghĩ gì nhiều, lời nói cực kỳ tự nhiên.

“Trác Thanh, tôi có một chuyện muốn hỏi cậu, ngày hôm qua sau khi Minh Hạo gọi điện thoại cho cậu, trong khoảng thời gian cậu đến phòng bệnh ông cụ Dương, cậu có gặp người nào khác không vậy? Cậu có tiếp xúc với người nào khác không?”

“Anh cả, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện ngày hôm qua có vấn đề gì à?” Cậu hai Trác ngẩn người hỏi một câu theo bản năng.

“Bọn tôi hoài nghi cuộc nói chuyện ngày hôm qua của chúng ta bị người khác nghe lén, nhà họ Đường chúng tôi đều đã kiểm tra hết rồi, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, cho nên tôi đang suy nghĩ có phải là ở trên người của cậu với giáo sư Cổ đã bị gắn máy nghe lén không, ở bên phía giáo sư Cổ tôi đã hỏi, bây giờ tôi muốn hỏi tình huống ở bên cậu một chút.” Đường Lăng đương nhiên sẽ không giấu giếm cậu hai Trác, cho nên đối với cậu hai Trác, Đường Lăng trực tiếp đưa ra lời giải thích, giải thích còn vô cùng kỹ càng.

“Máy nghe lén hả? Anh cả, anh hoài nghi trên người em bị người ta gắn máy nghe lén.” Giọng nói của cậu hai Trác có hơi đề cao lên, rõ ràng là có chút kinh ngạc.

“Tôi cũng chỉ là hoài nghi thôi, cho nên mới hỏi cậu một chút, cậu nói xem ngày hôm qua trong khoảng thời gian đó rốt cuộc cậu có gặp người nào không vậy, hoặc là có người nào đó chạm vào cậu, cho cậu cái gì đó.” Đường Lăng lại hỏi một câu.

“Gặp được người nào hả, lúc em đến bệnh viện Đệ Nhất có gặp... người quen ở cổng.” Hiển nhiên cậu hai Trác đang suy nghĩ cho nên nói chuyện có chút chậm, lời nói còn dừng lại một chút.

“Là ai vậy?” Đường Lăng nghe đến đây, hai mắt nhanh chóng lóe lên, sau đó hỏi một câu.

“Cũng chỉ nói lời chào, cũng không có nói chuyện nhiều gì hết, chắc là không có vấn đề gì chứ.” Cậu hai Trác tự mình bác bỏ trước, hơn nữa cậu hai Trác cũng không nói thẳng ra người kia là ai.



“Ngày hôm qua còn có tình huống gì khác thường không?” Đường Lăng hoàn toàn tin tưởng cậu hai Trác, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.

“Không có, không có tình huống gì khác thường hết.” Lần này cậu hai Trác trả lời rất nhanh.

“Được, tôi đã biết rồi.” Đường Lăng không hỏi là được cái gì, hiển nhiên có chút thất vọng, giọng nói hơi thấp.

Sau khi Đường Lăng cúp điện thoại, Hàn Nhã Thanh nhìn thẳng về phía Đường Lăng.

“Sao vậy, sao lại nhìn anh như thế?” Đường Lăng bị ánh mắt của Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm như thế, trong lòng có chút run rẩy, anh ta đã làm gì sai rồi hả?

“Cậu hai Trác nói dối.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh khẽ nhúc nhích, gằn giọng chậm chạp nói từng chữ một cách rõ ràng, hơn nữa ngữ khí cũng cực kỳ khẳng định, cô không phải là đang hoài nghi mà là cô đang vô cùng chắc chắn.

“Cái gì?” Sắc mặt của Đường Lăng thay đổi, vô thức âm thanh hỏi trong lúc nhất thời cũng nâng cao lên khác với bình thường.

Mấy người khác cũng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh đều có chút kinh ngạc, hiển nhiên là bọn họ cũng vô cùng tin tưởng cậu hai Trác, cho nên khi nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói lời nói này thì mới giật mình như vậy.

“Hồi lúc nãy cậu hai Trác lại nói dối.” Hàn Nhã Thanh lặp lại một lần nữa, giọng điệu kiên định mà chắc chắn, không cho người khác hoài nghi.

“Em nói Trác Thanh nói dối hả? Không, không có khả năng đâu, Trác Thanh không có khả năng lừa gạt anh, cậu ấy cũng không có lý do gì để làm như vậy.” Đường Lăng phủ nhận theo bản năng, mặc dù Nhã Thanh là em gái của anh, mặc dù anh vô cùng rõ ràng năng lực của Nhã Thanh, nhưng mà anh không tin người anh em của mình sẽ lừa gạt anh, không thể nào được.

“Lúc anh ta nói đến bệnh viện Đệ Nhất, anh ta nói là có gặp một người quen.” Đương nhiên Hàn Nhã Thanh hiểu được tâm trạng của Đường Lăng, nhưng mà cô rất rõ ràng suy đoán của mình là không sai, nếu như Đường Lăng đã không tin, vậy thì cô cũng phải nói tình huống rõ ràng cho Đường Lăng biết.

“Đúng vậy, cậu ấy đã nói như vậy, chắc là bác sĩ ở bệnh viện gặp được người quen cũng là chuyện rất bình thường, cậu ấy tìm người hỗ trợ điều tra giám định ba con cũng là tìm người quen.” Hiển nhiên Đường Lăng không chấp nhận được việc cậu hai Trác sẽ nói dối, không thể chấp nhận được người anh em tốt của anh lại lừa gạt anh, cho nên Đường Lăng muốn giải vây cho cậu hai Trác theo bản năng.
Bình Luận (0)
Comment