Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1312



Lúc trước cô đã có suy nghĩ người phía sau kia rất thông minh, rất có thể hắn sẽ tìm một lý do thích hợp để khiến người mang đồ cho hắn cảm giác đó là một chuyện rất bình thường.

Nếu như vậy, người đưa đồ cho hắn sẽ không lộ ra biểu hiện gì quá khác lạ.

"Được.

" Đường Lăng cũng không hỏi nhiều, cũng không nói thêm gì, theo ý của Hàn Nhã Thanh tua băng ghi hình lại từ đầu.

Hàn Nhã Thanh vẫn như cũ không nháy mắt nhìn chằm chằm màn hình, tiếp tục quan sát kỹ, chỉ là lần này Hàn Nhã Thanh không quan sát lại nét mặt bệnh nhân, lần này cô quan sát tất cả những chi tiết nhỏ.

Đường Lăng giúp cô tua băng ghi hình, bỏ qua thời gian những bệnh nhân ngồi trong phòng làm việc Viên Ngữ, chỉ tua đến lúc những bệnh nhân ra vào văn phòng.

Đường Lăng đã xem mấy lần nên điều chỉnh băng ghi hình hết sức thành thạo.


"Dừng một chút.

" Lúc Hàn Nhã Thanh nhìn một bệnh nhân ra khỏi phòng Viên Ngữ thì hô một tiếng.

Hàn Nhã Thanh vừa nói, Đường Lăng liền dừng hình ảnh lại.

"Sao vậy? Có vấn đề gì sao? Người này nhìn rất bình thường mà.

" Đường Lăng cẩn thận nhìn người trên màn hình, không phát hiện ra điều gì khác lạ.

"Trong tay anh ta không có điện thoại, nhưng lúc anh ta đi vào trong tay có cầm một cái điện thoại di động.

" Hàn Nhã Thanh không chú ý đến nét mặt người đó, nét mặt người này hoàn toàn tự nhiên, không có chút gì đáng nghi.

"Thật sao?" Đường Lăng ngẩn người, sau đó nhanh chóng tua lại băng ghi hình, quả nhiên thấy lúc bệnh nhân này đi vào trong tai trái có cầm một chiếc điện thoại.

"Có thể bỏ vào trong túi mà, anh ta mặc áo khoác, chuyện như vậy cũng là bình thường, nhưng cũng không phải chỉ có mình anh ta, tại sao em lại cảm thấy anh ta có vấn đề?" Đường Lăng không phải không tin Hàn Nhã Thanh, mà là khách quan phân tích.

Đường Lăng điều chỉnh lại lúc bệnh nhân này đi ra khỏi văn phòng Viên Ngữ: "Túi áo bên trái anh ta hơi trùng xuống, cho nên có thể điện thoại anh ta bỏ vào túi.

"
Hàn Nhã Thanh không giải thích mà điều chỉnh một góc khác trong camera, trong video, người kia đứng quay lưng lại với bọn họ nhưng vẫn có thể nhìn rõ túi áo của anh ta.

"Lúc anh ta đi vào túi bên trái đã trùng xuống so với bên phải, lúc anh ta đi ra khỏi văn phòng Viên Ngữ là như nhau, cho nên nếu điện thoại anh ta trong túi thì lúc anh ta đi vào điện thoại đã ở sẵn trong túi, lúc đi ra trong túi áo anh ta không có thêm bất kỳ vật gì, nếu lúc đi ra anh ta chuyển điện thoại vào túi quần thì sẽ càng rõ ràng hơn, nhưng theo như băng ghi hình thì không có, cho nên điện thoại anh ta cầm trên tay đã để trong văn phòng Viên Ngữ.

"
Đường Lăng chăm chú nhìn, sau khi phân tích lại, mắt hơi nheo lại: "Thanh Thanh, em nói đúng, điện thoại kia của anh ta đúng là không lấy ra.

"

"Đây là mảnh vỡ chúng tôi mới tìm được trong văn phòng Viên Ngữ, nhìn xem có giống điện thoại người kia cầm không.

" Dương Tầm Chiêu lấy mảnh vỡ điện thoại ra để lên bàn.

"Nhìn như vậy cũng không ra được, hơn nữa lúc đó người kia lại cầm điện thoại trong tay, điện thoại này cũng không quá lớn, cầm như vậy gần như không nhìn thấy gì.

Chúng ta ngay cả điện thoại như thế nào cũng không biết thì sao có thể nhìn làm bằng chất liệu gì được?" Đường Lăng nhìn thoáng qua mảnh vỡ điện thoại, sau đó lại nhìn lên chiếc điện thoại bệnh nhân kia cầm trong băng ghi hình, anh cảm giác chuyện này không có khả năng.

"Chất liệu giống nhau, nhưng vẫn nên tìm chuyên gia đến xác nhận.

" Hàn Nhã Thanh trực tiếp đưa ra kết luận bằng giọng chắc chắn.

"Thanh Thanh, chuyện này em cũng có thể nhìn ra sao? Sao em biết?" Đường Lăng ngây ngốc, mặc dù anh biết Thanh Thanh nhà mình rất lợi hại, nhưng anh không ngờ Thanh Thanh lại lợi hại như vậy, điện thoại không nhìn rõ nhưng vẫn có thể nhìn được chất liệu sao?
"Thanh Thanh em lợi hại quá, anh ngày càng bội phục em.

"
"Điều tra thêm những băng ghi hình khác của bệnh viện xem, xem người này có tiếp xúc với ai khác trong bệnh viện không, người kia vì muốn bệnh nhân đưa điện thoại cho Viên Ngữ, để bệnh nhân không hoài nghi nên chắc chắn sẽ tiếp xúc với người bệnh, khẳng định đã từng nói chuyện với nhau.

" Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Lăng, giọng Đường Lăng có chút khoa trương rồi, bây giờ có manh mối này thì điều tra thuận theo đó là được.

"Được, anh lập tức tra.

" Đường Lăng đã sớm mời hết người trong phòng giám sát ra ngoài, bây giờ trong đây chỉ còn ba người họ, cực kỳ thuận tiện cho việc điều tra.

Lần này Đường Lăng tìm người đưa điện thoại cho bệnh nhân, chỉ cần nơi nào có bệnh nhân này Đường Lăng đều không buông tha.

Thông qua băng ghi hình, họ phát hiện bệnh nhân này sau khi lên tầng ba đã lấy điện thoại từ trong túi ra.

"Nhìn xem, lúc anh ta lần tầng đã có điện thoại.


" Đường Lăng dừng lại lúc bệnh nhân kia lấy điện thoại: "Lùi lên một chút chắc sẽ có phát hiện mới.

"
Lúc này Đường Lăng cực kỳ kích động, anh ngồi đây xem nửa ngày cũng không có phát hiện gì, cuối cùng bây giờ cũng có tiến triển.

Đường Lăng tiếp tục xem băng ghi hình, từ lúc bệnh nhân này vào bệnh viện đến lúc đi đăng ký, sau đó đến lúc anh ta lên tầng vào văn phòng của Viên Ngữ, Đường Lăng đều không bỏ sót, nhưng lại không phát hiện thêm gì.

Sau khi bệnh nhân này vào bệnh viện, ngoại trừ lúc đăng ký có tiếp xúc với người khác ra thì không có nói chuyện tiếp xúc với ai nữa.

"Xem ra người kia không phải đưa di động cho anh ta trong bệnh viện, thật đủ xảo quyệt, cũng cẩn thận quá rồi.

" Đường Lăng cuối cùng cũng không tra được gì, sắc mặt trầm xuống.

"Tìm người này trước đã.

" Hàn Nhã Thanh hơi nheo mắt lại, đã không tìm được người đưa di động cho bệnh nhân này thì cũng phải tìm được bệnh nhân này trước.

Đến lúc đó ít nhất cũng có thể hỏi chút chuyện.

"Anh sẽ nói Cố Ngũ đi tìm, chuyện này Cố Ngũ hiểu nhất, phải nhanh chóng tìm ra người kia, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì nữa.

" Dương Tầm Chiêu nói, loại tình huống này quan trọng nhất là tốc độ, bây giờ Viên Ngữ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ không thể không phòng bị được!.


Bình Luận (0)
Comment