Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1334



Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của Trác Thanh, hai mắt lại nhanh chóng lóe lên, chỉ có trong lòng cô và Dương Tầm Chiêu rõ nhất chiếc điện thoại là giả, cho nên cũng căn bản không có tra được sim điện thoại, bọn họ chỉ là muốn tay không thăm dò Trác Hiểu Lam.

Muốn báo cảnh sát, muốn để cảnh sát ra mặt, bắt buộc phải lấy ra được chứng cứ, không thể bởi vì sự nghi ngờ của bọn họ mà bắt Trác Hiểu Lam lại được.

Càng huống chi lấy thân phận và sự thông minh của Trác Hiểu Lam chắc chắn sẽ mời luật sư, tới lúc đó bọn họ không lấy ra được chứng cứ, chỉ sợ sẽ trở nên rất bị động.

“Được, vậy chị đợi mấy người lấy chứng cứ ra, chị sẽ mời luật sư của chị liên lạc với mấy người, có chuyện gì mấy người nói chuyện với luật sư của chị đi.

” Trác Hiểu Lam nhìn Trác Thanh mỉm cười lạnh lùng, mặc kệ Dương Tầm Chiêu có phải là thật sự tra được tiệm cô ta làm số điện thoại đó hay không, cô ta đều không được hoảng.

Vừa rồi cũng là nhất thời cô ta quá khẩn trương, thật ra cô ta cũng không cần quá hoảng, bệnh viện của cô ta có luật sư chuyên môn, cô ta hoàn toàn có thể tìm luật sư tới xử lý chuyện này.

Cho dù Dương Tầm Chiêu thật sự tìm được tiệm cô ta làm sim điện thoại, chỉ cần cô ta không thừa nhận, lời của chủ tiệm đó cũng không thể trở thành chứng cứ có sức nặng, bọn họ vẫn không thể làm gì cô ta cả.

Trác Hiểu Lam hai mắt quét sang Hàn Nhã Thanh, ở sâu trong con mắt rõ ràng mang theo vài phần đắc ý, Hàn Nhã Thanh là khá lợi hại, nhưng so với cô ta, còn kém xa.

Lời đã nói tới bước này, gần như là xé rách mặt rồi, Trác Hiểu Lam càng không màng tới nữa, chỉ là trong ánh mắt khi nhìn sang Dương Tầm Chiêu lại mang vẻ phức tạp, người đàn ông này cô ta đã yêu nhiều năm như vậy, không có ngờ tới cuối cùng lại sẽ là kết cục như này.


Tất cả mọi chuyện cô ta làm đều là vì anh, đều là vì anh!!
Nhưng anh lại không hiểu sự dụng tâm của cô.

Nghĩ tới đây trong lòng Trác Hiểu Lam đã rất buồn bã, tại sao anh chỉ nhìn thấy cái tốt của cô ta chứ, tại sao người anh thích không phải là cô ta chứ?
Có điều cục diện như hiện nay cô ta cũng nhìn rõ rồi, Dương Tầm Chiêu không thể sẽ giúp cô ta, cho nên, cô ta cũng không có nói gì nhiều với Dương Tầm Chiêu nữa, Trác Hiểu Lam lần này cái gì cũng không có nói bèn trực tiếp đi ra ngoài.

“Cậu hai Trác, Viên Ngữ bây giờ là vì nguyên nhân gì mà hôn mê không tỉnh?” Hàn Nhã Thanh nhàn nhạt liếc nhìn Trác Hiểu Lam, sau đó đột nhiên hỏi ra một câu như này.

Câu hỏi này của Hàn Nhã Thanh trông như tùy ý, nhưng lại có hàm ý rõ ràng.

Bước chân của Trác Hiểu Lam đột nhiên dừng lại, cơ thể của cô ta cũng cứng đờ thấy rõ, sau đó cô ta nhanh chóng xoay sang nhìn Hàn Nhã Thanh, trong lòng Trác Hiểu Lam lúc này rõ rành có hơi hoảng rồi.

Hàn Nhã Thanh chắc sẽ không phát hiện ra điều gì chứ?
Không, không thể nào, ngay cả Trác Thanh cũng không có phát hiện, Hàn Nhã Thanh làm sao có thể phát hiện được?
Nhưng câu nói này của Hàn Nhã Thanh lại đã nhắc nhở Trác Thanh, nếu Trác Thanh kiểm tra kỹ cho Viên Ngữ lần nữa, liệu có phát hiện ra không?
Hàn Nhã Thanh này thật sự là kẻ giỏi hại người, chuyên môn phá hỏng chuyện tốt của người khác.

Xem ra, cô ta vẫn là xem thường Hàn Nhã Thanh.

“Có ý gì?” Trác Thanh rõ ràng đã ngẩn ra, hiển nhiên nhất thời không có phản ứng lại, nhìn sang Hàn Nhã Thanh với đôi mắt mang theo sự nghi hoặc.

“Tôi cảm thấy cậu hai Trác nên kiểm tra kỹ cho Viên Ngữ lần nữa, xem thử Viên Ngữ rốt cuộc là vì vấn đề bệnh tim mà hôn mê không tỉnh, hay là vì trong lúc phẫu thuật có người cố tình làm cái gì đó khiến cô ta hôn mê không tỉnh.

” Ý tứ trong câu nói này của Hàn Nhã Thanh đã quá rõ ràng, lời này của cô tương đương với việc nói Trác Hiểu Lam đã làm cái gì đó trong lúc phẫu thuật.

Dù sao cả quá trình phẫu thuật đều là Trác Hiểu Lam làm, tuy Trác Thanh cũng luôn ở đó, nhưng Trác Hiểu Lam ở phương diện tim mạch là thật sự rất giỏi, Trác Thanh là hoàn toàn tin tưởng thậm chí là ỷ lại vào Trác Hiểu Lam.

Trác Thanh chắc chắn sẽ không ngờ Trác Hiểu Lam sẽ làm chút động tác trong lúc phẫu thuật cho Viên Ngữ, đương nhiên lấy sự thông minh của Trác Hiểu Lam, chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa trước, sẽ không để Trác Thanh phát hiện.

Ví dụ, sau khi Trác Hiểu Lam chuẩn bị các loại thuốc cần thiết, đương nhiên Trác Hiểu Lam càng là có năng lực có thể ở trước mặt Trác Thanh tiêm loại thuốc đã chuẩn bị sẵn trước đó cho Viên Ngữ.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Hàn Nhã Thanh.


Có điều, nhìn thấy phản ứng của Trác Hiểu Lam, Hàn Nhã Thanh biết mình đoán đúng rồi.

Sắc mặt của Trác Thanh lập tức thay đổi, đôi mắt vừa sửng sốt vừa giận dữ, anh ta nhìn sang Trác Hiểu Lam, bộ dạng không ẩn nhẫn được nữa, nhìn trông có hơi rợn người: “Chị rốt cuộc đã làm cái gì với cô ấy?”
Lúc này trong giọng nói của Trác Thanh tràn ngập sự tức giận, nhưng lại có một loại giá lạnh khiến lòng người lạnh buốt tới cực điểm, anh ta thế nào cũng không có ngờ Trác Hiểu Lam vậy mà sẽ ác như vậy, tuyệt như vậy.

Cô ta không những bức ép Viên Ngữ tự mình tiêm thuốc vào mình, cô ta còn động tay động chân trong lúc phẫu thuật.

Trác Hiểu Lam còn có thể tàn ác tới cỡ nào nữa?
Cô ta sao có thể ác như vậy chứ?
Lần này Trác Hiểu Lam không có tiếp tục biện minh nữa, bởi vì bản thân Trác Thanh chính là bác sĩ, hơn nữa y thuật của Trác Thanh cũng là rất giỏi, chẳng qua sở trường của Trác Thanh không phải ở phương diện tim mạch, cho nên phẫu thuật của Viên Ngữ mới do cô ta làm.

Trước đó Trác Thanh không có nghi ngờ tự nhiên sẽ không phát hiện ra cái gì, nhưng bây giờ Trác Thanh đã nghi ngờ rồi, chỉ cần Trác Thanh tự mình nghiêm túc kiểm tra, chắc chắn có thể phát hiện vấn đề, cô ta động tay chân có thể qua mắt được bác sĩ bình thường, nhưng chắc chắn không giấu được Trác Thanh.

Nếu Trác Thanh kiểm tra thì có thể phát hiện ra vấn đề, cô ta có biện minh nữa cũng vô dụng rồi.

“Trác Hiểu Lam, chị sao có thể ác như vậy, độc như vậy.

” Sự trầm mặc lúc này của Trác Hiểu Lam khiến Trác Thanh ý thức rõ được Trác Hiểu Lam thật sự động tay chân trong cuộc phẫu thuật của Viên Ngữ.

Khoảnh khắc đó, Trác Thanh đối với Trác Hiểu Lam thật sự là hoàn toàn thất vọng, Trác Thanh chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lòng, chị gái ruột của anh ta lại một lần nữa làm tổn thương người con gái mà anh ta yêu sâu sắc.

Chị gái của anh ta đã tổn hại tới người con gái mà anh ta yêu sâu sắc, chị gái ruột của anh ta sao lại ra tay được chứ?
Nghe thấy lời của Trác Thanh, Đường Lăng rõ ràng sững ra, khi anh ta lần nữa nhìn sang Trác Hiểu Lam, đôi mắt lạnh lùng không mang bất kỳ cảm xúc nào, người phụ nữ này chính là một con rắn độc, thật là quá ác rồi.

“Nói đi, chị đã làm gì với cô ấy?” Trác Thanh lúc này đã hoàn toàn thất vọng về Trác Hiểu Lam, cho nên giọng nói của anh ta lúc này lạnh tới cực điểm, đã không có bất kỳ tình cảm nào nữa, chị gái như này khiến anh ta không biết còn thể có tình cảm như nào nữa.

Trác Thanh hỏi lời này là muốn Trác Hiểu Lam chủ động nói ra, tránh để anh ta kiểm tra lại, dù sao anh ta quá rõ năng lực của Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam động tay chân chắc chắn không phải dễ dàng kiểm tra ra như vậy.

Trác Thanh đối với năng lực của mình vẫn là có lòng tin, anh ta tin mình có thể kiểm tra ra được, nhưng như thế chắc chắn cũng sẽ lãng phí một chút thời gian, Trác Thanh hy vọng có thể nhanh chóng biết được nguyên nhân, sau đó nhanh chóng nghĩ cách cứu Viên Ngữ, anh ta chỉ hy vọng còn có thể kịp.

“Không cần, em không cứu được cô ta đâu.

” Trác Hiểu Lam không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Trác Thanh, cô ta của lúc này vẫn mang vẻ thản nhiên, giọng điệu càng thản nhiên, vẫn là cái dáng vẻ chuyện này không có liên quan gì tới cô ta.


Cho dù là chuyện của Viên Ngữ bại lộ, cô ta vẫn không có chút áy náy hổ thẹn, thậm chí ngay cả một chút ý tứ nhận sai cũng không có, thậm chí vẫn lạnh lùng.

Sự lạnh lùng của Trác Hiểu Lam lúc này càng làm nổi bật sự vô tình của cô ta.

“Trác Hiểu Lam, chị còn có lương tri nữa không hả?” Trác Thanh nhìn Trác Hiểu Lam, vẻ mặt khó tin, nếu không phải là nhìn tận mắt, anh ta thật sự không dám tin sau khi Trác Hiểu Lam làm ra loại chuyện độc ác như này vậy mà còn có thể điềm nhiên như thế.

Đối với sự chỉ trách của Trác Thanh, Trác Hiểu Lam không có biểu hiện ra sự khác thường quá lớn, khóe môi của cô ta ngược lại khẽ nhếch lên lộ ra ý cười khẽ: “Chị sao lại không có lương tri chứ, chị là bác sĩ, chị đã từng cứu rất nhiều người.


Trác Hiểu Lam mặc kệ vào lúc nào cũng sẽ không cảm thấy mình sai, cô ta chỉ cảm thấy mình có công, cô ta đã cứu rất rất nhiều người, nếu như không có cô ta, những người đó khả năng đều sẽ chết.

Trong đó bao gồm ba của Viên Ngữ, nếu không có cô ta, ba của Viên Ngữ lúc đó nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được ba tháng nữa, là cô ta đã cứu ba của Viên Ngữ, cho nên Viên Ngữ vì cô ta làm một vài chuyện cũng hoàn toàn là nên.

Trác Hiểu Lam không cảm thấy điều này có vấn đề gì, Trác Hiểu Lam thậm chí cảm thấy đây chính là chuyện đương nhiên!!!
“Trác Hiểu Lam, chị chính là một kẻ thần kinh.

” Trác Thanh trực tiếp bị lời của Trác Hiểu Lam làm cho sửng sốt, Trác Hiểu Lam chính là một kẻ điên, cô ta đã điên rồi.

Trác Thanh bây giờ đã không đem bất kỳ hy vọng nào ký thác ở trên người Trác Hiểu Lam nữa, anh ta bây giờ bắt buộc phải tự mình kiểm tra, cho dù sẽ chậm trễ một chút thời gian.

Tất cả mọi chuyện tiếp theo bắt buộc đều do bản thân anh ta tới làm, bây giờ cho dù Trác Hiểu Lam nói cho anh ta nguyên nhân, anh ta đều không dám tin rồi.

“Tôi lập tức chuyển viện cho Viên Ngữ, chuyển tới bệnh viện của nhà họ Trác chúng tôi, thiết bị của bên chúng tôi tiên tiến hơn bên này, sau đó tôi sẽ làm kiểm tra toàn diện cho Viên Ngữ.

” Trác Thanh không có để ý tới Trác Hiểu Lam nữa, anh ta cũng không muốn để ý tới Trác Hiểu Lam nữa, lời này Trác Thanh là nói với Hàn Nhã Thanh.

.


Bình Luận (0)
Comment