Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1341



Nhưng đúng như lời Hàn Nhã Thanh nói, khi Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh vừa vào biệt thự của Trác Hiểu Lam thì điện thoại của Trác Hiểu Lam đã nhận được thông báo liên tục từ máy giám sát, Trác Hiểu Lam biết có người vào biệt thự của mình.

Điện thoại và máy giám sát kết nối với nhau Trác Hiểu Lam nhìn qua điện thoại có thể thấy được tình huống ở biệt thự.

Trác Hiểu Lam cầm điện thoại nhìn thấy Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh xuất hiện trong biệt thự của mình thì con ngươi đột nhiên nheo lại, sắc mặt cũng lập tức trầm xuống, cô ta cắn chặt hàm răng.

Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh lại nhân cơ hội này đến biệt thự của cô ta, bọn họ đúng là giỏi.

Đúng như dự đoán của Hàn Nhã Thanh, Trác Hiểu Lam rất muốn biết thuốc của Cổ Vũ có làm cho Viên Ngữ tỉnh lại hay không, bởi vì sự chú ý của cô ta đặt lên chuyện này nên bỏ qua một số chi tiết.

Cô ta phát hiện Hàn Nhã Thanh rời đi, cũng phát hiện Hàn Nhã Thanh đi rất lâu rồi vẫn chưa quay lại, cô ta không phải không nghi ngờ, nhưng cô ta rất muốn biết thuốc của Cổ Vũ hiệu quả thế nào, cho nên chỉ có thể đè những nghi ngờ đó xuống.

Hơn nữa trong lòng Trác Hiểu Lam biết rõ, nếu Cổ Vũ thật sự làm cho Viên Ngữ tỉnh lại, đó là phiền phức lớn nhất của cô ta, cho nên cô ta không thể rời đi.

Cô ta nghĩ nếu Viên Ngữ thật sự tỉnh lại, cô ta còn phải lợi dụng ba Viên Ngữ để uy hiếp Viên Ngữ, làm cho Viên Ngữ không dám nói bậy.

Nhưng cô ta không ngờ Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh đến biệt thự của mình.

Mà ba Viên Ngữ lại ở trong biệt thự đó, tám năm trước, cô ta giúp ba của Viên Ngữ phẫu thuật ghép tim, giữ được mạng của ba Viên Ngữ, nhưng bởi vì có một chút phản ứng bài xích, cho nên mấy năm nay ba Viên Ngữ vẫn luôn không thể rời khỏi phòng phẫu thuật.

Đương nhiên đây cũng là ý của cô ta, bởi vì cô ta sợ sau khi ba của Viên Ngữ hoàn toàn hồi phục, Viên Ngữ lại đi tìm Trác Thanh.


Lần này cô ta nói Viên Ngữ đưa máy nghe lén chỉ là một chuyện bất đắc dĩ, nếu có thể thì cô ta thật sự không muốn để Viên Ngữ và Trác Thanh tiếp xúc nhau.

Nhưng lúc đó cô ta không có cách nào khác, Trác Thanh vô cùng đề phòng lại không dễ dàng tin tưởng người khác, muốn đưa máy nghe lén cho Trác Thanh mà không bị anh ta phát hiện thì cô ta chỉ nghĩ đến Viên Ngữ.

Hơn nữa bởi vì ba của Viên Ngữ ở trong tay cô ta nên Viên Ngữ hoàn toàn nghe theo lời cô ta, cô ta cũng có thể khống chế Viên Ngữ.

Kế hoạch của cô ta vốn rất hoàn mỹ, nhưng cô ta không nghĩ tới mấy người Hàn Nhã Thanh lại nghi ngờ mình, đến bây giờ cô ta không hiểu rốt cuộc mình đã lộ ra sơ hở ở đâu.

Cô ta càng không ngờ Cổ Vũ lại xuất hiện, nói có thể lập tức làm cho Viên Ngữ tỉnh lại, hoàn toàn phá hủy kế hoạch của cô ta.

Trong mắt Trác Hiểu Lam tràn đầy tàn nhẫn, nhưng lúc này cửa phòng bệnh được mở ra, có người mang thuốc đi vào phòng bệnh.

Trác Hiểu Lam nhìn thấy chén thuốc thì con ngươi co lại, nếu thuốc này có thể làm cho Viên Ngữ tỉnh lại thì tình hình sẽ rất bất lợi cho cô ta.

Nếu để Hàn Nhã Thanh đưa ba Viên Ngữ đi thì cô ta hoàn toàn mất đi sự khống chế quân cờ Viên Ngữ, đến lúc đó Viên Ngữ chắc chắn sẽ khai tên cô ta ra.

Không, tuyệt đối không thể được.

Cô ta không thể ngồi chờ chết.

Trác Hiểu Lam cầm điện thoại nhanh chóng gửi đi một tin nhắn: “Giết chết tất cả những người đi vào biệt thự ở vùng ngoại thành.


Trác Hiểu Lam suy nghĩ, lại gửi thêm một tin nhắn: “Nổ tung cả biệt thự đi.


Nếu cô ta đã làm thì phải làm đến cùng, biệt thự nổ tung thì người trong đó chắc chắn không sống được, hơn nữa cũng sẽ không có ai nghi ngờ.

Còn chuyện làm cách nào thì cô ta tin tưởng người kia sẽ xử lý tốt, không làm người khác nghi ngờ.

Đối với cô ta thì một biệt thự chẳng là gì cả, một biệt thự có thể giết chết Hàn Nhã Thanh thì cô ta cảm thấy rất đáng.

Lúc này trong biệt thự còn có Trác Thanh, Trác Hiểu Lam nhìn thấy qua máy giám sát, nhưng cô ta lại không hề quan tâm.

Cho dù Trác Thanh là em trai ruột của cô ta thì cô ta cũng không mềm lòng, thậm chí không hề do dự, nếu Trác Thanh mang theo Hàn Nhã Thanh đến biệt thự của cô ta tìm người thì có nghĩa chống lại cô ta, đừng trách cô ta vô tình.

“Cô có chắc không.

” Đối phương nhanh chóng gửi lại tin nhắn cho cô ta, xem ra đối phương có chút do dự.

“Chắc chắn.


” Trác Hiểu Lam không đắn đó, không hề do dự, nhanh chóng nhắn hai chữ.

“Nhanh lên.

” Trác Hiểu Lam lại bổ sung thêm hai chữ, cô ta sợ người kia kéo dài thời gian làm cho Hàn Nhã Thanh chạy thoát.

“Biết rồi.

” Đối phương lại trả lời tin nhắn.

Trác Hiểu Lam nhìn tin nhắn trên điện thoại thì khóe môi cong lên cười lạnh, Hàn Nhã Thanh muốn đấu với cô ta sao, Hàn Nhã Thanh còn thua xa.

Lúc này bởi vì có người mang thuốc vào cho nên sự chú ý của mấy người trong phòng bệnh đặt vào đó, Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng cũng không chú ý tới sự khác thường của Trác Hiểu Lam.

Trác Hiểu Lam cài chế độ im lặng, cho nên Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu cũng không nghe thấy cô ta gửi tin nhắn.

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy người mang thuốc vào không phải là Trác Thanh, hơn nữa Hàn Nhã Thanh cũng không quay về, đôi mắt hơi híp lại.

Anh biết Hàn Nhã Thanh đi tìm Trác Thanh, lúc Hàn Nhã Thanh đi thì có nói với anh, Hàn Nhã Thanh nói anh ở lại, thu hút sự chú ý của Trác Hiểu Lam, cho nên anh vẫn luôn không rời đi.

Nhưng hiện tại hai tiếng đã trôi qua, cô và Trác Thanh vẫn chưa quay về?
Hai người đó đi đâu?
Con ngươi Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống, anh nghĩ đến chuyện cô và Trác Thanh đi làm việc gì.

Dương Tầm Chiêu nhanh chóng nhìn về phía Trác Hiểu Lam, sau đó anh đúng lúc nhìn thấy khóe môi của Trác Hiểu Lam thoáng mang theo sự đắc ý.

Trong lòng Dương Tầm Chiêu run lên, anh đột nhiên có một dự cảm xấu.

“Tôi đi tìm Nhã Thanh trước.

” Anh ta nhanh chóng nói một tiếng với Đường Lăng, sau đó cất bước rời khỏi phòng bệnh.

Trác Hiểu Lam nhìn thấy Dương Tầm Chiêu vội vàng rời đi thì con ngươi nhanh chóng lóe lên cô ta biết vì sao Dương Tầm Chiêu vội vã rời đi như vậy, Dương Tầm Chiêu thông minh như thế nên chắc đã nghĩ ra.

Nhưng cho dù hiện tại Dương Tầm Chiêu đến đó cũng không còn kịp rồi, cô ta biết rõ năng lực của người kia, hơn nữa cô ta cũng biết rõ người kia rất điên cuồng, người kia vừa nhận được tin nhắn của cô ta thì chắc chắn sẽ ra tay, hơn nữa người kia vốn ở gần biệt thự của cô ta.

Cho nên Dương Tầm Chiêu vốn không kịp đến cứu Hàn Nhã Thanh.

Cho dù Dương Tầm Chiêu không thích cô ta, cho dù cô ta không có được Dương Tầm Chiêu, hiện tại cô ta xử lý Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh cũng không thể có được.

Trác Hiểu Lam cũng không vội vã rời đi, bởi vì cô ta còn muốn xem rốt cuộc thuốc của Cổ Vũ có làm cho Viên Ngữ tỉnh lại hay không.


Đường Lăng nhìn thấy Dương Tầm Chiêu vội vã rời đi thì trong lòng cũng trầm xuống, anh ta và Dương Tầm Chiêu cùng nhay lớn lên từ nhỏ, anh ta hiểu rõ Dương Tầm Chiêu nhất, Dương Tầm Chiêu hiếm khi vội vàng, hoảng loạn như vậy.

Chỉ sợ là đã xảy ra chuyện gì, mà có thể làm cho Dương Tầm Chiêu lo lắng như thế thì chỉ có chuyện liên quan đến Nhã Thanh.

Đường Lăng nghĩ vậy thì trong lòng cũng không nhịn được sốt ruột, nhưng ở đây cũng cần có người giám sát, Viên Ngữ là nhân chứng chuyện này, cho nên anh ta cần phải bảo đảm sự an toàn của Viên Ngữ.

Trác Hiểu Lam quá tàn nhẫn, quá độc ác, thủ đoạn cũng làm cho người ta khiếp sợ, chuyện này giao cho người khác thì Đường Lăng cũng không yên tâm.

Hơn nữa hiện tại thuốc đã mang tới, xem Viên Ngữ uống thuốc của giáo sư Cổ xong có thể tỉnh lại hay không.

Nếu Viên Ngữ vẫn chưa tỉnh lại, anh ta cũng không lo lắng Trác Hiểu Lam làm hại Viên Ngữ, nếu Viên Ngữ thật sự tỉnh lại, anh ta cần phải bảo vệ nhân chứng trước.

Hiện tại Trác Hiểu Lam là một người điên, không ai dám chắc Trác Hiểu Lam sẽ còn làm chuyện gì khác.

“Giáo sư Cổ, thuốc đã nấu xong, hiện tại cho bệnh nhân uống sao?” Người kia mang thuốc đến trước phòng bệnh hỏi giáo sư Cổ.

“Đưa cho tôi.

” Giáo sư Cổ nhận lấy thuốc rồi ngửi kiểm tra một chút, ông ta phát hiện không có vấn đề gì mới từ từ cho Viên Ngữ uống.

Đương nhiên, bình thường giáo sư Cổ sẽ không tự mình làm những chuyện như vậy, nhưng giáo sư Cổ cũng biết rõ tình hình hiện tại, tuy rằng Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu không nói gì, nhưng lúc ông ta đi vào phòng bệnh thì bầu không khí làm cho ông ta biết tính nghiêm trọng của chuyện này.

Cho nên ông ta biết thuốc này không thể xảy ra sai sót gì, ông ta cũng biết bệnh nhân này nhất định phải tỉnh lại.

Trác Hiểu Lam thu hồi vẻ đắc ý, con ngươi nhìn về phía phòng bệnh, cô ta thấy Cổ Vũ đút từng muỗng thuốc cho Viên Ngữ thì trong lòng cũng căng thẳng.

Trác Hiểu Lam đương nhiên hy vọng Viên Ngữ đừng tỉnh lại.

Đôi mắt của Đường Lăng lại nhìn Trác Hiểu Lam, Đường Lăng thấy dáng vẻ căng thẳng của Trác Hiểu Lam thì trong lòng thầm cười lạnh, Trác Hiểu Lam cũng có lúc nôn nóng.

Có lẽ phải làm cho Trác Hiểu Lam sốt ruột hơn một chút.

Nhưng không biết rốt cuộc tình huống bên Nhã Thanh thế nào, Trác Thanh cũng không quay lại, có lẽ Nhã Thanh và Trác Thanh đi chung, Nhã Thanh và Trác Thanh chắc chắn đang điều tra chuyện của ba Viên Ngữ, hy vọng mọi chuyện thuận lợi, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!!.


Bình Luận (0)
Comment