Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 155

Bây giờ Hàn Nhã Thanh vẫn còn đang nghiêm túc lựa quân áo, Hàn Nhã Thanh vuốt ve từng loại vải, muốn chọn hai bộ thoải mái nhất, cô vừa chọn được hai bộ, vừa mới lấy riêng ra.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của cô lại vang lên.

Hàn Nhã Thanh nhìn thấy số điện thoại, hai mắt lóe lên, sau đó nhanh chóng nghe máy.

“Nhã Thanh, Tống Vân đã gặp rắc rối, đang bị người theo dõi, cô ấy còn đang mang theo một phần tài liệu rất quan trọng, bây giờ vừa lúc đang ở thành phố A, em đi tiếp ứng cô ấy một chút đi.” Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng nghiêm túc.

“Được, ở đâu?” Hàn Nhã Thanh buông bộ quần áo đã chọn xong xuống, hơi nghiêng người đi quay về một hướng không có

người, cô cũng không có hỏi nhiêu, nếu như đàn chị đã gọi điện thoại cho cô, vậy có nghĩa là chuyện đã vô cùng nghiêm trọng, cũng cực kỳ khẩn cấp.”

“Bây giờ em về Hàn thị trước đi, chị sẽ gọi điện cho em sau, đến lúc đó bảo Bách Hà che chở em rời khỏi Hàn thị đi tìm Tống

Vân.” Giọng nói của Nhạc Hồng Linh ở đầu dây bên kia rõ ràng đã nhỏ hơn một chút, càng làm cho người ta khẩn trương hơn.

“Được.” Hàn Nhã Thanh cũng biết rõ trong trung tâm thương mại này người tốt xấu lẫn lộn, rất dễ bị theo dõi, cho nên sự sắp xếp này của đàn chị là hợp lý nhất.

Đàn chị cẩn thận như thế sợ là chuyện lần này thật sự rất nghiêm trọng, Hàn Nhã Thanh không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng rời khỏi khu thời trang trẻ em, xuống lầu.

Dương Tâm Chiêu vốn đang chờ cô mua quần áo, lúc nãy cô rõ ràng đã có ý muốn mua, nhưng mà vì sao sau khi cô nhận một cuộc điện thoại xong thì lại rời đi như thế?

Cuộc điện thoại kia là ai gọi cho cô? Có chuyện gì thế?

Tuy rằng Dương Tầm Chiêu đã kết hôn với cô, nhưng mà cũng chưa từng hạn chế tự do hành động gì của cô cả, cũng chưa

bao giờ cho người theo dõi cô, nhưng mà lúc này, Dương Tầm Chiêu lại nhịn không được đi theo phía sau.

Sau khi Hàn Nhã Thanh ra khỏi trung tâm thương mại rồi, kêu một chiếc taxi đến.

Lúc Dương Tầm Chiêu chạy ra, cô đã ngồi lên xe taxi rồi, lúc nãy anh đậu xe ở bãi đỗ xe ngầm, bây giờ nếu lại chạy đi lái xe thì sợ là không còn kịp nữa, cho nên Dương Tầm Chiêu cũng gọi một chiếc taxi đến.

“Đi theo chiếc xe ở đằng trước, đừng chạy sát quá, tránh cho xe đó phát hiện.” Dương Tâm Chiêu biết tính cảnh giác của Hàn Nhã Thanh rất cao, lân trước lúc Bùi Dật Duy theo dõi bọn họ, cô đã nhanh chóng phát hiện ra, mà thư ký Lưu lái xe thậm chí còn không hề phát hiện ra.

Tài xế taxi cũng không hỏi nhiều, chạy xe taxi lâu rồi, còn có chuyện gì chưa từng thấy chứ, cho nên cũng không quá kinh ngạc.

Kỹ thuật lái xe của tài xế taxi cũng không tồi, hơn nữa còn có Dương Tầm Chiêu hướng dẫn cho nên che giấu rất kỹ, bọn họ

cũng không có chạy sát theo sau, thậm chí còn cách chiếc xe taxi của Hàn Nhã Thanh tận mấy chiếc.

Nhưng mà, cho dù là như thế, Hàn Nhã Thanh ngồi ở xe taxi phía trước vẫn phát hiện ra, bởi vì lúc này là tình huống đặc biệt, cho nên tính cảnh giác của Hàn Nhã Thanh còn cao hơn ngày thường rất nhiều.

Mắt của Hàn Nhã Thanh hơi híp lại, nhưng cô cũng không có làm bất cứ hành động gì khác, thậm chí cũng không lộ ra bất cứ khác thường nào.

Bây giờ cô chỉ về Hàn thị, cho nên cho dù có người đi theo cô thì cũng sẽ không phát hiện ra cái gì.

“Em bị người theo dõi.” Nhưng mà Hàn Nhã Thanh vẫn gửi một tin nhắn cho Nhạc Hồng Linh.

“Bọn họ theo dõi em nhanh đến thế sao? Chắc là không thể nào đâu, bọn họ không có khả năng biết được thân phận cô hai nhà họ Hàn ở thành phố A của em được, lúc chị gọi điện thoại cho em Mộ Dung Tri vẫn luôn kiểm tra, cũng không bị bọn họ phát hiện ra, chắc là không phải bọn họ đâu.” Nhạc Hồng Linh nhanh chóng gửi một tin nhắn lại.

“Không xác định được là người nào, cứ nhìn tình hình trước rồi nói sau.” Bởi vì là xe taxi nên Hàn Nhã Thanh cũng không biết rốt cuộc là người nào đang đi theo cô, bởi vì không thể xác định được cho nên cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

“Được, em cẩn thận một chút, để an toàn hơn, sau khi giải trừ nguy hiểm rồi thì em hãy liên hệ với chị.” Nhạc Hồng Linh nhanh chóng gửi một tin nhắn lại, tuy rằng cô không cảm thấy những người đó có thể theo dõi Hàn Nhã Thanh nhanh như vậy được, nhưng mà đề phòng một chút thì vẫn tốt hơn.

Hàn Nhã Thanh nắm chặt di động, để ý tình huống ở phía sau, môi mím chặt lại, thực hiển nhiên ngay lúc cô ra khỏi trung tâm thương mại đã bị theo dõi rồi, chỉ là người đó rốt cuộc là ai? Vì sao phải theo dõi cô chứ?

Bởi vì chiếc xe taxi kia vẫn luôn cách xe taxi của cô vài chiếc, mà người kia lại ngồi ở ghế sau của xe, cho nên Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không nhìn rõ được.

Hàn Nhã Thanh thấy sắp sửa đến công ty Hàn thị rồi, cô cong môi lên, cô nghĩ, tiếp theo cô chắc là sẽ biết được là người nào đang theo dõi cô ngay.

Xe taxi của Hàn Nhã Thanh dừng ở trước tòa cao ốc Hàn thị, Hàn Nhã Thanh mở cửa xuống xe, sau khi xuống xe thì cô bước thẳng vào tòa cao ốc Hàn thị.

Dương Tầm Chiêu thấy cô bước vào Hàn thị thì hai mắt lóe lên, không lẽ là anh đã suy nghĩ nhiều rồi sao? Hay là do cô phát

hiện cô bị người ta theo dõi cho nên mới cố ý đến Hàn thị?

Dương Tầm Chiêu nghĩ nghĩ, mặc kệ là khả năng nào, anh đã đi theo đến nơi này rồi thì cũng phải nên xuống xe xem thử.

Nếu như cô không phát hiện ra anh, anh cũng muốn xuống xe nhìn thử xem cô vội vàng chạy về như vậy là vì chuyện gì?

Lúc đó rõ ràng cô rất nghiêm túc và hạnh phúc chọn lựa quần áo, rồi lại đột nhiên không mua nữa, nếu như không có chuyện gì đặc biệt thì không thể nào hiểu được.

Đương nhiên, nếu như cô thật sự đã phát hiện ra anh, vậy anh càng phải xuống xe.

Sau khi Hàn Nhã Thanh xuống xe rồi, lập tức lấy điện thoại di động ra, cô giả bộ như đang gọi điện thoại, nhưng thật ra là đang mở chức năng chụp ảnh của di động, hơn nữa còn chỉnh thành trạng thái selfie.

Sau khi cô vào tòa cao ốc Hàn thị rồi, tính toán đúng thời gian, sau đó lấy điện thoại ra khỏi tai, hơi chuyển sang phía trước, điều chỉnh một vị trí thích hợp.

Như vậy, cô không cân quay đầu lại cũng có thể nhìn thấy mọi chuyện ở phía sau một cách rõ ràng thông qua di động.

Đợi đến lúc cô thông qua di động nhìn thấy Dương Tầm Chiêu bước khỏi xe taxi thì hai mắt lập tức trợn to, sao lại là Dương

Tầm Chiêu chứ? Anh không đi tiễn Mộng Nhược Đình sao?

Hiển nhiên, anh không có đưa Mộng Nhược Đình đến sân bay!!

Nhưng mà, vì sao anh lại theo dõi cô chứ?

Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, lại thấy Dương Tầm Chiêu đã đi vào tòa cao ốc Hàn thị, Hàn Nhã Thanh thở phào một hơi rồi

không dấu vết cất điện thoại vào.

Nếu như cô phát hiện ra người theo dõi cô là người khác, Hàn Nhã Thanh chắc chăn sẽ sử dụng một số biện pháp nhất định, nhưng mà người này lại là Dương Tầm Chiêu, vậy phải làm cách khác rồi.

Cô còn chưa xác định được Dương Tâm Chiêu theo dõi cô là chuyện vô tình trùng hợp hay là cố ý? Cô cảm thấy cần phải làm rõ chuyện này.

Hàn Nhã Thanh cũng không có quay đầu lại nhìn xem, bước chân cũng không hề cố ý nhanh hơn, cũng không cố ý chậm đi, vẫn theo tần suất như lúc ban đâu.

Hàn Nhã Thanh đi thang máy chuyên dụng, vừa mới xoay người lại, đã nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đi về phía thang máy.

Hàn Nhã Thanh cũng không có vội vàng đóng cửa thang máy lại, cứ đứng ở trong thang máy nhìn anh, sau đó cậu ba Dương nhanh chóng bước vào thang máy.

Hàn Nhã Thanh nhìn anh không hề kiêng dè bước thẳng vào thang máy thế này, hơi nhướng mày lên.

Bây giờ anh đi vào cùng là định nói gì với cô chứ?
Bình Luận (0)
Comment