Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1617



Tư Đồ Không ôn tồn phác họa ra khung cảnh hạnh phúc ấy.

Anh ta muốn có một đứa con để giữ chân Liễu Ảnh, chỉ cần có con rồi, giữa hai người sẽ có nhiều khả năng hơn!
Anh ta muốn có một đứa con, không phải chỉ vì muốn níu giữ Liễu Ảnh, mà còn vì muốn cho Liễu Ảnh một danh phận, hay nói cách khác, để Liễu Ảnh đồng ý với việc anh ta cho cô một danh phận...!Tư Đồ Không vẫn luôn hy vọng có một đứa con, đứa bé có thể giống Liễu Ảnh, anh ta có thể yêu thương nó thật nhiều, để họ có thể ở bên nhau mãi mãi.

Nước mắt Liễu Ảnh vẫn tuôn rơi không ngừng, một đứa con ư? Cuộc sống của cô còn chưa đủ châm chọc sao? Còn muốn có thêm một đứa con nữa để nhạo báng cô sao? Trước tiên chưa nói tới việc ông trời có muốn cho cô một đứa con không, riêng chuyện liệu cô có chấp nhận nổi đứa bé này không cũng là một vấn đề.

Một đứa con được sinh ra không phải nhờ tình yêu, một đứa trẻ không được chào đón thì tôn tại có ý nghĩa gì? Nếu Tư Đồ
Không muốn có con thì có rất nhiều phụ nữ tình nguyện sinh con cho anh ta kia mà.

Hà cớ gì cứ phải đeo bám lấy cô? Cô không muốn dính dáng chút nào với Tư Đồ Không cải!
Con cái ư? Lại càng mơ mộng hão huyền! Cô không thể để con mình đến với thế giới này để chịu khổ được! Nếu một ngày nào đó cô có con thì chắc chắn sẽ là vì tình yêu, là vì cả cô và ba đứa bé đều ngóng trông sự xuất hiện của đứa bé này! Cô muốn cho con mình một gia đình trọn vẹn, cô muốn cho con mình có một cuộc sống tốt thật tốt! Cô nhất định sẽ bảo vệ đứa bé này, ít nhất nó sẽ không giống cô, đến tự do cũng không có! Nếu nó giống cô thế này...!thì cần gì phải tồn tại nữa đây?

“Tư Đồ Không, cứ như thế này đi, giữa chúng ta không có hy vọng gì cả, anh buông tha cho tôi đi.

Tôi không có yêu câu gì với anh, không có bất cứ yêu câu nào hết.

Nếu anh không muốn nhìn thấy tôi thì tôi sẽ rời khỏi đây, đi tới một đất nước khác ngay, vĩnh viễn sẽ không quay lại nữa! Anh có thể lấy một người vợ hoàn hảo, sẽ có con như anh muốn.

Anh sẽ có tất cả những thứ anh cần.

Nếu không có tôi, anh có thể có được những thứ này! Hà cớ gì nhất định muốn tôi phải ở bên cạnh anh mới được? Anh không cảm thấy tôi rất dư thừa sao?” Liễu Ảnh cầu xin.

Nếu không thể rời khỏi Tư Đồ Không thì dường như chỉ bằng một ánh mắt, cô đã nhìn thấy điểm cuối của cuộc đời mình.

Khi ở bên cạnh Tư Đồ Không, cô không có tự do mà mình mong muốn, không có niềm vui, cũng chẳng có phiền não.

Cô chỉ là một người phụ nữ phụ thuộc vào đàn ông, mà cô không thể chịu đựng nổi cuộc sống như thế.

Đó không phải là cuộc sống cô muốn!
Tư Đồ Không không ngờ rằng mình đã nói nhiều như vậy mà Liễu Ảnh vẫn không hề có ý định thay đổi.

Cô không có chút ham muốn nào với anh ta, không hề có khát khao chiếm giữ anh ta.

Anh ta chẳng qua chỉ là một người có cũng được, không có cũng không sao, thậm chí không tồn tại lại càng tốt! Tư Đồ Không không cách nào tiếp nhận nổi chuyện này, anh ta không thể dễ dàng tha thứ cho việc Liễu Ảnh xem nhẹ mình.

Anh ta bình tĩnh nhìn chăm chăm Liễu Ảnh, ánh mắt lạnh như băng, trong chớp mắt đã khiến người ta khó thở! Anh ta im lặng không nói một lời, lửa giận tích tụ trong lòng lan tràn.


Người phụ nữ này tới giờ vẫn cương quyết, chỉ mong sao rời xa anh ta...!Không sao, anh ta có cách!
“Tôi không tin! Anh có giỏi thì chứng minh cho tôi xem đi.” Liễu Ảnh giễu cợt nói.

Cô đứng dậy muốn rời đi.

Xem ra cô đã không thể ở lại nơi này nữa rồi, phải đi đâu đây? Liễu Ảnh suy tư.

Người bên cạnh đột nhiên kéo cô lại, rồi đè xuống giường.

Ánh mắt anh ta như con sói đói hung ác nhìn cô chằm chằm, nhưng sâu thẳm bên trong ánh mắt đó chính là nỗi đau khổ cùng cực.

Thế nhưng giờ đây, Liễu Ảnh đang đắm chìm với chuyện của mình, trong tiềm thức cô không tin rằng Tư Đồ Không yêu mình nên không nhìn ra, mà chỉ có thể nghe thấy giọng nói đáng sợ bên tai: “Được, tôi chứng minh cho em xem!”
Vừa mới dứt lời, Tư Đồ Không đã lập tức hôn Liễu Ảnh, điên cuồng xé rách quần áo Liễu Ảnh, chỉ nghe theo dục vọng của mình mình, mặc kệ sự phản kháng của cô...!
Cũng không biết đã làm bao lâu, khi Liễu Ảnh tỉnh lại thì đêm đã khuya.

Trong phòng im lặng như không hề có người sống.

Rèm cửa đang kéo ra, ánh đèn bên ngoài chiếu rọi, liếc mắt đã thấy đủ loại màu sắc xa hoa trụy lạc.

Trước sắc màu rộn ràng ấy, cõi lòng Liễu Ảnh lạnh lẽo như băng.

Cuối cùng hai người họ vẫn phát sinh quan hệ, hơn nữa còn là trong tình huống đó.

Liễu Ảnh nhớ lại, họ đã làm tình rất nhiều lần, cô đã không nhớ rõ những cảm giác lúc đó nữa, nhưng nhất định sẽ nhớ kỹ lần này, bởi vì lần hoan ái này không có yêu hận, không có dục vọng mà chỉ có phát tiết, đau đớn trên người dường như đang cào cấu vết sẹo nơi đáy lòng cô...!

Tư Đồ Không vẫn chưa đi, anh ta đang ngồi bên mép giường hút thuốc.

Vì Liễu Ảnh không thích nên đã rất lâu rồi anh ta không hút, nhưng hiện tại dường như chỉ có khói thuốc mới có thể khiến anh ta bình tĩnh lại.

Hai người họ cuối cùng đã đi tới bước đường này...!lần hoan ái này giống như một trò cười, anh ta dốc hết sức lực, đồn toàn bộ tình cảm nhưng Liễu Ảnh chỉ khóc thút thít, thậm chí cuối cùng cô không nói không rằng mà chỉ im lặng chấp nhận.

Lần này tỉnh lại, Tư Đồ Không cảm nhận được Liễu Ảnh đã thay đổi rõ rệt.

Gương mặt cô không có bất cứ cảm xúc nào nữa, không có yêu hận, không có vui sướng, mà chỉ bình thản nhìn anh ta.

Cô không nói một lời, đôi mắt như mặt nước sâu thẳm, dường như vĩnh viễn không có ngọn gió nào có thể làm nó gợn sóng.

“Em đừng như vậy, em tùy tiện nói gì đó đi được không?” Tư Đồ Không không chịu nổi sự im lặng như vậy, Liễu Ảnh thế này cứ như một cái xác rỗng không có linh hồn.

Liễu Ảnh không nói không rằng, cô đứng dậy đi tới bên giường rồi kéo rèm cửa sổ lại.

Căn phòng bỗng chốc trở nên u ám, không chút ánh sáng, chỉ còn sót lại vụn sáng le lói trên đầu điếu thuốc mà Tư Đô Không đang cầm trên tay.

Cô ngồi trên cửa sổ, không nói lời nào..


Bình Luận (0)
Comment