Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1701

CHƯƠNG 1701

Tư Đồ Không không ngờ rằng mình đã nói nhiều như vậy mà Liễu Ảnh vẫn không hề có ý định thay đổi. Cô không có chút ham muốn nào với anh ta, không hề có khát khao chiếm giữ anh ta.

Anh ta chẳng qua chỉ là một người có cũng được, không có cũng không sao, thậm chí không tồn tại lại càng tốt!

Tư Đồ Không không cách nào tiếp nhận nổi chuyện này, anh ta không thể dễ dàng tha thứ cho việc Liễu Ảnh xem nhẹ mình.

Anh ta bình tĩnh nhìn chăm chăm Liễu Ảnh, ánh mắt lạnh như băng, trong chớp mắt đã khiến người ta khó thở! Anh ta im lặng không nói một lời, lửa giận tích tụ trong lòng lan tràn. Người phụ nữ này tới giờ vẫn cương quyết, chỉ mong sao rời xa anh ta… Không sao, anh ta có cách!

“Anh không thể thả em đi đâu, ngoại trừ điều này ra, em muốn gì anh cũng đều có thể đồng ý với em!” Tư Đồ Không không muốn nói với Liễu Ảnh tiếp nữa, anh ta đứng dậy định bỏ đi.

“Tại sao? Lẽ nào anh yêu tôi rồi sao?” Liễu Ảnh đang cố ý, cô đang cô ý châm chọc Tư Đồ Không. Chuyện này không thể nào xảy ra, mà người đàn ông mang tên Tư Đồ Không này cũng sẽ không cho phép mình yêu cô. Nói cho cùng, tình cảm của hai người không bình đẳng, không hề có cái gọi là tình yêu đích thực.

“Đúng thế! Anh yêu em mất rồi, vậy nên mới không cho em đi!” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tư Đồ Không cũng không thể không thừa nhận rằng anh ta đã động lòng. Không biết từ khi nào, cũng không biết vì sao anh ta đã bắt đầu yêu Liễu Ảnh.

Cho dù không có thỏa thuận năm năm, anh ta cũng sẽ không để cô đi, bây giờ lại càng không.

“Ha!” Liễu Ảnh cười đây châm biếm. Cô nhìn Tư Đồ Không bằng ánh mắt không chứa bất kỳ cảm xúc nào. Yêu cô mất rồi? Cô có điên mới đi tin lời này! Tư Đồ Không lại thật lòng yêu một mặt hàng giao dịch sao, vậy thì tình cảm của anh ta đúng là không đáng một đồng!

“Em không tin?” Tư Đồ Không chợt cảm thấy hoảng hốt khi thấy ánh mắt của cô. Liễu Ảnh ơi Liễu Ảnh, cô thật sự biết cách khiến cho anh ta đau lòng. Cô không nói nửa lời nhưng chỉ cần một ánh mắt thôi đã làm anh ta không cách nào chịu đựng nổi!

“Tôi không tin! Anh có giỏi thì chứng minh cho tôi xem đi.” Liễu Ảnh giễu cợt nói. Cô đứng dậy muốn rời đi. Xem ra cô đã không thể ở lại nơi này nữa rồi, phải đi đâu đây? Liễu Ảnh suy tư.

Người bên cạnh đột nhiên kéo cô lại, rồi đè xuống giường. Ánh mắt anh ta như con sói đói hung ác nhìn cô chằm chằm, nhưng sâu thẳm bên trong ánh mắt đó chính là nỗi đau khổ cùng cực. Thế nhưng giờ đây, Liễu Ảnh đang đắm chìm với chuyện của mình, trong tiềm thức cô không tin rằng Tư Đồ Không yêu mình nên không nhìn ra, mà chỉ có thể nghe thấy giọng nói đáng sợ bên tai: “Được, tôi chứng minh cho em xem!”

Vừa mới dứt lời, Tư Đồ Không đã lập tức hôn Liễu Ảnh, điên cuồng xé rách quần áo Liễu Ảnh, chỉ nghe theo dục vọng của mình mình, mặc kệ sự phản kháng của cô…

Cũng không biết đã làm bao lâu, khi Liễu Ảnh tỉnh lại thì đêm đã khuya. Trong phòng im lặng như không hề có người sống. Rèm cửa đang kéo ra, ánh đèn bên ngoài chiếu rọi, liếc mắt đã thấy đủ loại màu sắc xa hoa trụy lạc. Trước sắc màu rộn ràng ấy, cõi lòng Liễu Ảnh lạnh lẽo như băng. Cuối cùng hai người họ vẫn phát sinh quan hệ, hơn nữa còn là trong tình huống đó. Liễu Ảnh nhớ lại, họ đã làm tình rất nhiều lần, cô đã không nhớ rõ những cảm giác lúc đó nữa, nhưng nhất định sẽ nhớ kỹ lần này, bởi vì lần hoan ái này không có yêu hận, không có dục vọng mà chỉ có phát tiết, đau đớn trên người dường như đang cào cấu vết sẹo nơi đáy lòng cô…

Tư Đồ Không vẫn chưa đi, anh ta đang ngồi bên mép giường hút thuốc. Vì Liễu Ảnh không thích nên đã rất lâu rồi anh ta không hút, nhưng hiện tại dường như chỉ có khói thuốc mới có thể khiến anh ta bình tĩnh lại.

Hai người họ cuối cùng đã đi tới bước đường này… lần hoan ái này giống như một trò cười, anh ta dốc hết sức lực, đồn toàn bộ tình cảm nhưng Liễu Ảnh chỉ khóc thút thít, thậm chí cuối cùng cô không nói không rằng mà chỉ im lặng chấp nhận. Lần này tỉnh lại, Tư Đồ Không cảm nhận được Liễu Ảnh đã thay đổi rõ rệt.

Gương mặt cô không có bất cứ cảm xúc nào nữa, không có yêu hận, không có vui sướng, mà chỉ bình thản nhìn anh ta. Cô không nói một lời, đôi mắt như mặt nước sâu thẳm, dường như vĩnh viễn không có ngọn gió nào có thể làm nó gợn sóng.

“Em đừng như vậy, em tùy tiện nói gì đó đi được không?” Tư Đồ Không không chịu nổi sự im lặng như vậy, Liễu Ảnh thế này cứ như một cái xác rỗng không có linh hồn.

Liễu Ảnh không nói không rằng, cô đứng dậy đi tới bên giường rồi kéo rèm cửa sổ lại. Căn phòng bỗng chốc trở nên u ám, không chút ánh sáng, chỉ còn sót lại vụn sáng le lói trên đầu điếu thuốc mà Tư Đô Không đang cầm trên tay. Cô ngồi trên cửa sổ, không nói lời nào.

“Liễu Ảnh, em đừng như thế được không?” Thậm chí giọng nói của Tư Đồ Không còn mang theo ý cầu xin. Anh ta cảm thấy mình thật sự sắp mất cô rồi. Nếu không phải bây giờ cửa sổ đang đóng, rèm cửa cũng đã kéo lại thì có khi anh ta đã nghi ngờ, phải chăng cô muốn nhảy thẳng xuống dưới hay không?

Liễu Ảnh dựa lưng vào tường. Giờ khắc này đến cả nước mắt cô cũng đã cạn khô, cũng không muốn khóc nữa. Cô đã không đủ sức để nghĩ cho người khác nữa, chuyện của người khác có liên quan gì tới cô đâu? Dù sao thì đến cả mình cô còn không cứu nổi, sao còn có tâm trạng đi quan tâm chuyện của người khác được đây? Tư Đồ Không chẳng qua cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.

Tư Đồ Không không dám nhúc nhích, anh ta sợ hành động nào đó của mình sẽ kích thích cô, anh ta chỉ dám ngồi im tại chỗ, lặng lẽ chờ Liễu Ảnh lên tiếng.

Liễu Ảnh trầm mặc thật lâu, sau đó mới chậm rãi cất lời, giọng cô khàn khàn như không còn là của mình nữa: “Tôi không có chuyện gì muốn nói với Tổng giám đốc Tư Đồ cả, chuyện hôm nay có lẽ Tổng giám đốc Tư Đồ cũng đã cạn hứng rồi. Tôi sẽ coi như không có gì xảy ra, Tổng giám đốc Tư Đồ nên về đi thôi.” Liễu Ảnh bình tĩnh nói, không hề lên xuống giọng.

“Nghỉ ngơi cho khỏe, mai anh lại tới thăm em!” Tư Đồ Không sợ mình sẽ kích động Liễu Ảnh, bèn ngoan ngoãn đứng dậy định đi.

“Đừng tới thì hơn. Ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi, Tổng giám đốc Tư Đồ sẽ không tới mức không cho tôi cả thời gian nghỉ ngơi chứ?” Liễu Ảnh bình tĩnh nói, giọng nói không đùa cợt, không châm chọc mà chỉ như đang trần thuật lại một sự thật.

Tư Đồ Không không nói gì mà chỉ lần mò đi ra khỏi phòng. Anh ta không dám làm thêm bất cứ động tác dư thừa nào. Trạng thái bây giờ của Liễu Ảnh quá khác thường. Anh ta không nên đi, nhưng… Tư Đồ Không ngẫm nghĩ rồi cắn răng nói: “Em tự chăm sóc mình cho tốt, đừng tự làm tổn thương chính mình.”

“Tổng giám đốc Tư Đồ yên tâm đi, tôi không định tự hại mình đâu, mẹ tôi vẫn còn đang đợi tôi mà, tôi nhất định sẽ sống thật tốt!” Dù đã nói đến vấn đề nhạy cảm này nhưng Liễu Ảnh vẫn bình tĩnh, cô không hề kích động như trước!

“Tự chăm sóc mình cho tốt.” Tư Đô Không nhắc nhở một câu nữa rồi mới đi khỏi, nhưng sau khi ra đến cửa lại lập tức tăng cường người giám sát nơi này. Anh ta sợ Liễu Ảnh sẽ làm ra chuyện gì đó.

Liễu Ảnh nghe tiếng đóng cửa cũng không có bất kỳ động tác nào, mãi thật lâu sau, nước mắt không kìm được rơi như mưa, nhưng trong phòng vẫn im phăng phắc, không một tiếng động…

Ngày hôm sau, khi Hàn Nhã Thanh thức dậy thì cảm thấy cả người mình như bị xe tải cán qua, eo mỏi lưng đau, nhưng vẫn tạm coi là có thể chịu được, xem ra tối qua Dương Tầm Chiêu đã nương tay.

Bình Luận (0)
Comment