Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1748

CHƯƠNG 1748

Tớ sợ cậu xảy ra chuyện, sợ mẹ có chuyện gì. Tớ muốn bỏ đi, nhưng tớ không đi được. Tư Đồ Không sẽ không thả tớ đi. Cậu ở bên Dương Tầm Chiêu, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng tớ sợ mẹ tớ ở nơi tớ không chăm sóc được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên chỉ có thể đón bà ấy tới đây. Tớ chẳng làm được gì cả, điều duy nhất tớ có thể làm có lẽ là để bà ấy ở bên cạnh mình. Lần này, nếu như có bất kỳ ai làm tổn thương mẹ tớ, tớ sẽ lấy cả mạng sống ra liều.” Liễu Ảnh ngắt lời Hàn Nhã Thanh.

Chẳng ai có thể thuận buồm xuôi gió cả đời được, Hàn Nhã Thanh cũng không dễ dàng gì mới có thể sống một cuộc sống bình yên, không nên vì cô mà đổ bể. Chỉ cần Hàn Nhã Thanh ở bên cạnh là tốt rồi, có thể tiếp thêm sức mạnh cho mình, nhìn Hàn Nhã Thanh, cô có thể bước tiếp về phía trước.

Hàn Nhã Thanh nhìn vẻ mặt ngày càng kiên định của Liễu Ảnh, gật đầu nói: “Được, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ đón dì tới chỗ của cậu.”

Lúc trước, Hàn Nhã Thanh thật lòng hy vọng Liễu Ảnh và Tư Đồ Không ở bên nhau, nhưng bây giờ, cô chỉ đứng về phía Liễu Ảnh mà thôi, Dù cả đời này Liễu Ảnh không lấy ai khác, cô cũng sẽ đứng phía sau cô ấy, làm hậu phương vững chắc cho cô ấy.

Liễu Ảnh khẽ mỉm cười với Hàn Nhã Thanh, đưa chìa khóa xe cho cô, mua ly cà phê rồi đi ra ngoài một mình. Hàn Nhã Thanh nhìn từ phía xa, quả nhiên Tư Đồ Không cũng đi theo, không xa không gần, từng bước từng bước theo sau.

Trời hôm nay rất nóng, Liễu Ảnh không che ô, bước đi lẻ loi. Dù cô biết Tư Đồ Không đi theo phía sau nhưng vẫn thong thả, ung dung.

Liễu Ảnh đi lang thang không có mục đích, chỉ muốn dụ Tư Đồ Không rời đi thôi, nên cứ men theo con đường đi mãi. Cô chú ý tới Tư Đồ Không, khi cô bước nhanh, Tư Đồ Không cũng bước nhanh theo, khi cô bước chậm lại, Tư Đồ Không cũng chậm lại, như cố tình phối hợp cất bước cùng cô vậy.

Liễu Ảnh cảm thấy nực cười, cô từng nghĩ hai người chậm rãi bước đi bên nhau, cùng ngắm cảnh là một chuyện rất lãng mạn. Bây giờ cô và Tư Đồ Không cùng đi, nhưng trong lòng lại chẳng hề vui vẻ, chỉ có đau thương. Sai người, sai thời điểm, không nên qua lại nhiều như vậy.

Tư Đồ Không đi theo phía sau, anh ta không ngờ vào một ngày nắng nôi thế này mà Liễu Ảnh lại đi một mình, cô đi xe tới, dẫn theo Hàn Nhã Thanh, tới sân bay chắc hẳn để đón ai đó, bây giờ lại đi ra một mình, vì phát hiện ra anh ta sao? Thế nên mới cố ý đánh lạc hướng anh ta?

Tư Đồ Không cảm thấy xót xa, hóa ra, Liễu Ảnh không tin tưởng anh ta đến vậy. Thà đi một mình giữa trời nắng chang chang cũng không muốn để anh ta thấy người mà cô muốn đón? Người nào mà quan trọng đến thế, khiến Liễu Ảnh phải ra sức bảo vệ chu toàn đến thế? Lẽ nào Liễu Ảnh không hiểu sao? Chỉ cần anh ta muốn biết thì cô không thể nào giấu được.

Đương nhiên là Liễu Ảnh biết, nhưng cô không muốn để Tư Đồ Không gặp mẹ mình. Cô đã bình tĩnh lại rồi, quyết định cắt đứt quan hệ với Tư Đồ Không, trời cao biển rộng, đường ai nấy đi, đối với mẹ của anh ta cũng vậy. Nhưng cô sợ, sợ sự tồn tại của mẹ mình sẽ khiến Tư Đồ Không hoặc mẹ Tư Đồ Không cảm thấy bị uy hiếp. Một người không ngừng nhắc nhở tới tội ác của bọn họ như vậy, Tư Đồ Không và mẹ anh ta có thể dễ dàng buông tha được sao?

Liễu Ảnh có cảm giác Tư Đồ Không sẽ không làm gì mẹ cô, nhưng mẹ Tư Đồ Không thì sao? Hiện giờ Tư Đồ Không vẫn dây dưa với cô, mẹ của anh ta đương nhiên không để yên, liệu có cho người “dạy dỗ” cô không? Liễu Ảnh không dám nghĩ, cô không thể không đề phòng.

Tư Đồ Không chỉ cần nghĩ tới việc Liễu Ảnh đề phòng mình, mà những phòng bị đó rõ ràng không có tác dụng gì là lại càng khiến anh ta tức giận hơn. Biết rõ vô ích còn làm, Liễu Ảnh như vậy chính là đang thể hiện sự đề phòng và căm hận của cô với anh ta, cô cứ lẳng lặng như vậy mà kháng cự anh ta. Tư Đồ Không không hiểu, vì sao Liễu Ảnh lại tuyệt tình như vậy. Suốt năm năm, vậy mà anh ta không thể nào khiến cho Liễu Ảnh nảy sinh chút cảm tình, rốt cuộc là anh ta sai hay là Liễu Ảnh thật sự vô tình?

Hai người ôm trong lòng những tâm sự riêng, một trước một sau đi trên đường, không khí nóng hầm hập phả vào mặt, nhưng hai người lại cứ như không hề cảm nhận được.

Trong thâm tâm Liễu Ảnh căm hận, nhưng lại có nhiễu nỗi tiếc nuối không tên. Có một vài người, một số chuyện, sai là sai, sẽ không vì thời gian mà thay đổi thành đúng. Ngay từ đầu, cô và Tư Đồ Không đã là sai lầm, một sai lầm to lớn! Mối hận đậm sâu trong lòng sao có thể theo sự vô thường của thời gian mà trở thành điều đúng đắn được chứ? Liễu Ảnh tự giễu thầm, vốn dĩ Tư Đồ Không chẳng nên có liên quan gì tới cô, vốn dĩ họ nên là hai đường thẳng song song, sống hai cuộc đời khác nhau.

Trong lòng Tư Đồ Không cũng mang mối hận như vậy, nhưng anh ta hận sự tuyệt tình của Liễu Ảnh, cũng như ghét bỏ sự vô tình lúc ban đầu. Hiện tại anh ta đặt hết tâm huyết vào việc tìm hiểu những chuyện liên quan tới cái chết của ba Liễu Ảnh và ba mình, dường như chỉ như vậy mới có thể khiến hai người không còn mắc nợ nhau.

Bóng dáng hai người một trước một sau ở trong mắt những người xung quanh, cô gái phía trước dịu dàng xinh đẹp, chàng trai phía sau cao ráo khôi ngô, rất xứng đôi, thế nhưng… lại bi thương đến lạ.

Dường như ai trông thấy đều hiểu, giữa hai người có mâu thuẫn, có điều… hình như không có cách nào làm phai nhạt được tình yêu trong đó.

Liễu Ảnh cố ý tránh khỏi dòng người, cô không muốn gặp quá nhiều người, nhưng lại quên mất rằng, nơi càng đông người sẽ càng dễ thoát, nơi vắng vẻ, Tư Đồ Không sẽ dễ dàng đi theo hơn.

Bầu không khí yên tĩnh như vậy luôn khiến người ta khó chịu, Tư Đồ Không đột nhiên mất hết kiên nhẫn, anh ta rảo bước đuổi theo Liễu Ảnh, túm lấy tay cô và nói: “Em muốn thoát khỏi anh như vậy sao?”

Bình Luận (0)
Comment