Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1750

CHƯƠNG 1750

Nhìn ánh mắt tức giận của Liễu Ảnh, anh ta trấn an: “Em yên tâm, anh biết em quan tâm tới mẹ em, thế nên anh sẽ không uy hiếp bà ấy, làm tổn thương tới bà ấy, nhưng anh sẽ nói với bà ấy, vì muốn trả thù anh nên em mới sa ngã, ở bên những người đàn ông đó. Em đoán xem, mẹ em có thể chịu được không?

Bà ấy sẽ chấp nhận được sao?”

Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không như nhìn một người xa lạ. Sao cách hành xử của người này lại thay đổi vậy?

Nhưng là… càng vô tình, sỉ nhục người khác hơn. Sự giày vò tâm lý này còn khó chịu hơn cả giày vò thể xác! Người như mẹ cô sao có thể chịu được con gái mình sa ngã vì người khác được!

“Tư Đồ Không!” Liễu Ảnh oán hận gọi tên anh ta, hóa ra tên đàn ông này là một tên ác quỷ. Trước đây, anh ta không hề dùng thủ đoạn với cô, còn những lúc giở thủ đoạn với người khác thì cô không hề hay biết biết, nên trước giờ chưa từng thấy người này ác độc như vậy. Còn lúc này, cô chỉ cảm thấy đáng sợ, từ trước tới nay, Tư Đồ Không luôn giết người không dao như vậy.

“Đúng! Sau này cứ gọi anh như vậy! Đừng gọi là tổng giám đốc Tư Đồ, gọi tổng giám đốc Tư Đồ xa cách quá, nếu không muốn gọi Tư Đồ Không thì có thể gọi Không thôi cũng được, hoặc một xưng hô thân mật khác, ví dụ như… ông xã? Anh rất vui lòng.” Tư Đồ Không vuốt ve khuôn mặt Liễu Ảnh, anh ta rất thích khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô. Động tác mờ ám như vậy tạo cho anh ta một ảo giác rằng hai người rất thân mật.

Đúng vậy, là ảo giác! Tư Đồ Không đột nhiên sực tỉnh. Giữa hai người quả thực chỉ là ảo giác thôi, không có tình yêu, không thân mật, thậm chí còn có mâu thuẫn. Anh ta thầm nghĩ, nếu Liễu Ảnh ngoan ngoãn hơn thì tốt biết mấy, anh ta sẽ không đau khổ như vậy. Chỉ cần Liễu Ảnh sẵn lòng thì anh ta có thể cho cô một thân phận danh chính ngôn thuận. Bất kể là ai, dù là mẹ anh ta thì cũng không thể ngăn cản. Nhưng Liễu Ảnh không muốn, như vậy thì giữa họ sẽ không thể có được kết quả gì cả. Tư Đồ Không chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không chú ý tới biểu cảm trào phúng của Liễu Ảnh, chỉ cảm thấy tay mình bị đẩy ra.

“Anh mơ đi!” Liễu Ảnh từ chối thẳng thừng, Tư Đồ Không đã đến cực hạn rồi, chồng ư? Mối quan hệ giữa họ thân thiết đến vậy sao? Một cuộc giao dịch ngầm mà cũng có thể công khai sao?

Tư Đồ Không không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Ảnh. Không sao, bọn họ còn thời gian. Một ngày nào đó anh ta sẽ khiến Liễu Ảnh hiểu ra, anh ta thật lòng với cô, không hề có ý tứ gì khác. Dù là ai cũng không thể ngăn cản họ.

Liễu Ảnh cũng không tức giận. Không quan trọng nữa rồi, giữa họ đã không còn bất cứ khả năng gì cả.

Sao phải nổi giận với một người không có tương lai với mình chứ? Trong lòng Liễu Ảnh đã có dự định rời đi, lần này cô đón mẹ đến đây không chỉ để bảo vệ bà, mà còn vì muốn cắt đứt hoàn toàn với những chuyện này.

Hai người yên lặng một cách kỳ lạ, không ai lên tiếng. Tư Đồ Không là người phá vỡ sự im lặng trước: “Em về đi, trời nóng lắm, em cứ đi ở ngoài sẽ dễ bị say nắng.”

“Nếu không phải do tổng giám đốc Tư Đồ đi theo thì cớ gì tôi phải đi bộ một mình dưới nắng thế này.”

Liễu Ảnh phản bác, tỏ vẻ bất cần.

Tư Đồ Không nhíu mày: “Tên.”

Liễu Ảnh nghi hoặc, Tư Đồ Không nhìn chằm chằm vào cô. Cô sực tỉnh. Hóa ra là vậy, chỉ là gọi tên Tư Đồ Không với gọi tổng giám đốc Tư Đồ thôi mà, có gì khác nhau chứ?

Có điều, cô cũng không muốn chọc tức Tư Đồ Không nữa, càng không muốn khơi dậy sự phòng bị của anh ta, bèn trả lời với vẻ bực bội: “Nếu không phải Tư Đồ Không anh theo dõi tôi thì tôi có đi ngoài đường một mình không?”

Tư Đồ Không hài lòng, ánh mắt nhìn Liễu Ảnh cũng dịu dàng hơn: “Anh biết em không muốn anh đi theo.

Anh hứa với em, hôm nay sẽ không đi theo em nữa. Em quay về đi.”

Liễu Ảnh nhíu mày, hôm nay không đi theo thì ngày mai sẽ tiếp tục đi theo sao? Anh ta cũng nhàn rỗi quá đấy.

“Nhưng đừng để anh biết em đang ở cùng người đàn ông khác.” Tư Đồ Không nhắc nhở. Liễu Ảnh cười mỉa mai, không trả lời mà hỏi thẳng anh ta: “Vậy cho hỏi, bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?”

Tư Đồ Không gật đầu, vẫy tay ra hiệu, lập tức có người lái xe tới. Anh ta mở cửa xe nói: “Vào đi, anh đưa em về trước.”

Liễu Ảnh đứng yên không nhúc nhích, trên mặt hiện lên vẻ kháng cự, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra gọi xe. Tư Đồ Không hít sâu hai hơi, thầm nhủ với bản thân, đừng tức giận, đừng tức giận! Anh ta lấy lui làm tiến: “Để anh ta đưa em về, anh sẽ không đi theo đâu.”

Liễu Ảnh nhìn về phía Tư Đồ Không, không ngờ có một ngày anh ta sẽ nhượng bộ cô, lại còn trong tình huống như thế này nữa. Nhưng Liễu Ảnh cũng nhìn ra được, Tư Đồ Không hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối. Cô thầm nghĩ, cũng được thôi, là anh ta tự nguyện muốn phơi nắng mà, cớ gì cô không nhận?

Bình Luận (0)
Comment